Sau một đêm dấm dứt, Dung thức dậy với đôi mắt sưng mọng. Cậu Minh đã dậy từ lâu, cậu hãm nước trà xanh mà Dung thích uống. Thấy Dung từ buồng bước ra, cậu mỉm cười. Cậu lấy lá trà đã hãm được bọc trong mảnh vải mềm đưa cho Dung.
- Dung đắp cái này cho mắt đỡ sưng.
Dung xúc động cầm bọc lá trà từ chồng. Chồng Dung tuyệt vời quá mà, Dung được cậu chiều quá thành ra Dung hư mất rồi. Dung ngượng ngùng. Tối qua Dung cũng đã nghĩ kỹ rồi. Cậu cần có con, Dung không thể ích kỷ mà cấm cản quyền làm cha của cậu. Thêm nữa, đàn ông năm thê bảy thiếp cũng là chuyện thường tình, nếu Dung đã đủ nếp tẻ, Dung ngăn cản thì còn có lý, nhưng chuyện đã thế này, dù có buồn có tủi thì cậu cũng cần có thêm bà. Dung ngồi xuống đối diện với cậu, rồi Dung bặm môi ra chừng đã đủ quyết tâm. Dung không dám nhìn vào mắt cậu, bởi Dung sợ mình sẽ không đủ can đảm để thốt lên lời:
- Anh Minh này, tôi thấy mẹ nói vậy mà có lý anh ạ. Tôi chẳng biết chuyện con cái thế nào, nghe thầy nói có thể lúc trước tôi gặp chuyện dữ nên có vấn đề, nên là… anh cứ nghe mẹ… anh nhé.
Nói rồi Dung lại rơm rớm nước mắt, Dung sụt sịt nhưng cũng rất nhanh, Dung lau nước mắt rồi bình tĩnh trở lại. Dung mỉm cười nhìn cậu.
Cậu Minh im lặng, sắc mặt rất khó coi, hình như cậu bực bội điều gì. Chắc cậu cũng chấp nhận thôi, đàn ông mà, nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chang-chang-sai-mot-chuyen-lang-ai/2050080/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.