Làng Đạo ngoài lão Quý giàu nứt đố đổ vách thì còn một nhà nữa cũng đáng được coi là địch thủ kỳ phùng, đó là nhà ông Kim Hoàn. Ông Hoàn làm nghề buôn kim hoàn đúng như cái tên của ông, hoặc giả có thể do buôn bán làm ăn phát đạt quá mà ông lấy luôn cái tên như thế cho tiện.
Ông Kim Hoàn có hai trai một gái, mà con nào cũng xinh cũng đẹp, cũng long lanh lóng lánh y như chuỗi trang sức nhà ông đúc ra rồi đổ buôn trên phố huyện. Gái nhà ông lại là gái út, nên hẳn là mọi yêu chiều cung phụng của đại gia đình giàu có ấy đều là dành hết cả cho cô.
Cô Ngọc Châu ấy đúng chính xác là tiểu thư lá ngọc cành vàng sinh ra đã ngậm thìa kim loại quý thật. Nhìn cô thôi là cũng hoa hết cả mắt rồi. Người đâu mà dịu mà dàng, mà duyên mà dáng thế chứ. Cô thốt lên một tiếng thôi là ối anh trai làng Đạo phải rơi nón mà nhìn, mà nghe mà ngóng. Xinh quá thế chứ lại. Môi son má thắm, mắt lúng la lúng liếng kèm thêm chiếc răng khểnh trời ban duyên đáo duyên để. Rồi cứ nghĩ đến đống của hồi môn vài nhà kho chứa không xuể ngọc ngà châu báu của cô mà giai làng Đạo chỉ có thể lè lưỡi vì sợ mình không xứng.
Đúng là vốn xưa nay chả có anh trai làng Đạo nào lọt vào mắt cô thật, thế nên cô Châu năm nay mười sáu cái xuân xanh, cái tuổi cũng đáng bị xem là ê sắc trong làng rồi mà cô chửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chang-chang-sai-mot-chuyen-lang-ai/2050079/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.