Chương trước
Chương sau
"A, không ngờ cậu làm bò bít tết ăn rất ngon." Lục Trăn cười nói, chuyển đề tài đến món bò bít tết.

Nolan thiếu tá khinh bỉ anh.

"Cậu có việc gì không thể làm ở phòng làm việc, còn phải mang về nhà riêng làmsao?" Lục Trăn hỏi.

Anh cũng không mong chờ có thể nghe được tin tức gì từ Nolan, dù sao thì có nói cũng không thể tin được.

Chỉ là thuận miệng hỏi một chút, dù sao hỏi thăm tình báo cũng là theo quán tính.

"Các anh cướp đi nhóm tội phạm kia, cấp trên có lệnh, bắt chúng tôi bắt lại." Nolan thiếu tá nói thẳng, ném cho Lục Trăn một quả bom.

Lục Trăn là ai chứ, việc này, anh không bất ngờ.

Mặc dù có chút ngoài ý muốn, thiếu tá mà nói trắng ra như vậy.

"Chỉ sợ các cậu không cơ hội bắt lại về được." Lục Trăn nói, nhóm người này là An Tiêu Dao lên kế hoạch mấy tháng mới thành công, bày ra kế hoạch cho bọn họ chạy trốn, rồi bày ra cho bọn họ cùng đội hải báo đột kích đối nghịch.

Lại bày ra cho bọn họ cơm sáng, cuối cùng, thành công đem bọn họ cứu ra. Việc này tiêu phí rất nhiều công phu, cũng tổn hao quá nhiều tài lực vật lực. Những người này vô cùng hữu dụng, cung cấp cho tổ chức rất nhiều tư liệu.

Mặc dù miệng người hạm trưởng rất kín, nhưng trên đời này, có ai chê tiền mặt.

Đây là lý luận của Lục Trăn. Bây giờ ông ta là người đàn ông không thân thích không nhà cửa. Tôi cho ông một xấp dày tiền mặt, xem ông có phục tùng không? Đây chỉ là vấn đề thời gian.

Chống khủng bố muốn tìm được bọn họ, khó như lên trời.

"Các anh đưa bọn họ đi chỗ nào cũng nghĩ chúng tôi tìm không được phải không"

"Lục Trăn, anhchớ xem thường biện pháp của người trong cục tình báo."

"Ha ha ha, các cậu mà lợi hại như vậy thì trên đầu bảng phát lệnh truy nã không có người đã trốn tới 10 năm. Thế nào còn chưa có bắt được sao?" Lục Trăn vô lễ hỏi lại.

Nolan thiếu tá nheo mắt lại, "Đây là cơ mật, làm sao anh biết?"

"Tiểu mỹ nhân, cậu đừng nói đùa, làm gì có chuyện gì ở trong mắt chúng ta là cơ mật chứ. Cậu cũng chớ xem thường bảo bối nhà chúng tôi. Bảo bối có năng lực vượt tường lửa. Trên đời sẽ không có hệ thống nào bảo bối không vào được. Nói vậy để cho các anh biết đường mà đổi mới hệ thống tường lửa mới đi."

"Bảo bối nói, quá dễ dàng, phá ba lần liền có thể đi vào, còn mất có ba phút thật lỏng lẻo quá đi."

Nolan thiếu tá nheo mắt lại, nhớ tới bảo bối kia phong độ nhẹ nhàng, đúng là đứa nhỏ vừa đáng yêu vừa sắc bén.

Con trai của Đường tổngnăng lực vượt qua ngoài dự liệu của anh.

Anh vốn cho rằng, đứa bé kia, chẳng qua là sự ràng buộc.

Là Vương bài cùng Đường môn, Hỏa Vân ràng buộc ở giữa mà thôi, không ngờ, đáng giá như thế.

"Tôi biết người của cậu vẫn có chủ ý nhìn chằm chằm vào bảo bối nhà chúng tôi, không phải nghĩ giết bảo bối, mà là muốn đem đứa nhỏ thu phục thành người của tổ chức. Tôi khuyên cậu nghĩ thôi cũng đừng nghĩ, trong mấy năm này, các cậu cũng sẽ không truy được hành tung của đứa nhỏ đâu. Chờ khi thấy được bảo bối rồi thì lúc đấy ai cũng không làm gì được nữa."

Nolan thiếu tá phản ứng nhàn nhạt, dường như chuyện này cùng mình không quan hệ.

Anh đối với đứa nhỏ kia vẫn luôn không ác ý.

Anh trái lại hiếu kỳ, vương bài có thể đem đứa nhỏ bồi dưỡng thành bộ dáng gì nữa, An Tiêu Dao thứ hai sao? Hay là Mục Vân Sinh?

Có lẽ, là Lục Trăn thứ hai.

Nói chung, chuyện này không liên quan tới anh.

"Các người muốn lấy được tư liệu gì từ hạm trưởng mà lại bày ra kế hoạch vượt ngục lớn như vậy?" Nolan thiếu tá vô cùng khó hiểu, "Tôi không cho rằng bọn họ sẽ phản bội tổ quốc, cung cấp cho các anh nhiều tư liệu."

"Có một số điều, có một số việc, chỉ là cậu không ngờ tới, chứ không có làm không được." Lục Trăn cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.