"A, không ngờ cậu làm bò bít tết ăn rất ngon." Lục Trăn cười nói, chuyển đề tài đến món bò bít tết.
Nolan thiếu tá khinh bỉ anh.
"Cậu có việc gì không thể làm ở phòng làm việc, còn phải mang về nhà riêng làmsao?" Lục Trăn hỏi.
Anh cũng không mong chờ có thể nghe được tin tức gì từ Nolan, dù sao thì có nói cũng không thể tin được.
Chỉ là thuận miệng hỏi một chút, dù sao hỏi thăm tình báo cũng là theo quán tính.
"Các anh cướp đi nhóm tội phạm kia, cấp trên có lệnh, bắt chúng tôi bắt lại." Nolan thiếu tá nói thẳng, ném cho Lục Trăn một quả bom.
Lục Trăn là ai chứ, việc này, anh không bất ngờ.
Mặc dù có chút ngoài ý muốn, thiếu tá mà nói trắng ra như vậy.
"Chỉ sợ các cậu không cơ hội bắt lại về được." Lục Trăn nói, nhóm người này là An Tiêu Dao lên kế hoạch mấy tháng mới thành công, bày ra kế hoạch cho bọn họ chạy trốn, rồi bày ra cho bọn họ cùng đội hải báo đột kích đối nghịch.
Lại bày ra cho bọn họ cơm sáng, cuối cùng, thành công đem bọn họ cứu ra. Việc này tiêu phí rất nhiều công phu, cũng tổn hao quá nhiều tài lực vật lực. Những người này vô cùng hữu dụng, cung cấp cho tổ chức rất nhiều tư liệu.
Mặc dù miệng người hạm trưởng rất kín, nhưng trên đời này, có ai chê tiền mặt.
Đây là lý luận của Lục Trăn. Bây giờ ông ta là người đàn ông không thân thích không nhà cửa. Tôi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213204/chuong-1262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.