"Sớm đi rồi."
"Ai, hiện tại tinh thần tôi có thể cùng bọn họ tâm sự, sao đi làm gì sớm như vậy, vẫn còn nhiều náo nhiệt mà." Lục Trăn cà lơ phất phơ cười, nghĩ thầm trêu đùa bọn họ vui hơn so với Nolan thiếu tá.
Nếu là tìm cách lấy tin tình báo, dự đoán không được gì.
Hôm nay lúc vừa tới anh không có tinh thần.
Lục Trăn cũng không phải làm bằng sắt, làm việc liên tục trong thời gian dài như vậy, người sẽ mơ hồ.
"Đừng trêu đùa bọn họ, nếu không tôi không khách khí đâu." Nolan biết Lục Trăn muốn làm cái gì, lạnh giọng cảnh cáo, lại nhàn nhạt nói, "Gần đây lá gan của anh càng ngày càng lớn thì phải, dám đến địa bàn của tôi."
Nolan đang nói nơi này sao?
"Có cậu ở đây, tôi sợ cái gì?" Lục Trăn nói, nhìn món bò bít tết, không coi đó là chuyện lớn, "Chẳng lẽ cậu muốn bán đứng tôi sao?"
"Anh xác định được tôi sẽ không bán đứng cậu?"
"Đương nhiên, nếu cậu bán đứng tôi, tôi chấp nhận." Lục Trăn nói, "Ai bảo tôi chủ động đi tới cửa nhà cậu, nói như thế nào cũng là tôi không đúng, tôi bị bán, cũng không trách cậu, nhưng chả lẽ, cậu không tiếc thương tôi?"
"Câm miệng, ăn cơm." Nolan lạnh lùng nói.
Lục Trăn cười ha ha, cùng có một loại kiêu ngạo.
Anh liền biết, Nolan sẽ không bán anh.
Người vô tâm vô phế,đả kích, lợi dụng người khác, một điểm cảm xúc cũng không bộc lộ.
"Tay nghề nấu ăn của cậu thật không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213203/chuong-1261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.