Trở về nhà, vẫn còn im ắng, giày của Lục Trăn vẫn còn ở cửa, khóe môi Nolanhơi cong lên. Anh tới phòng bếp làm cơm, chờ anh làm xong bò bít tết, rau dưa, Lục Trăn vẫn chưa rời giường.
Nolan lên lầu gọi Lục Trăn dậy dùng cơm.
Anh đã ngủ một giấc dài quá.
Ai biết đi vào Nolan liền nhìn thấy Lục Trăn đang ôm chăn ngủ say, tư thế ngủ không có một chút đứng đắn, quần áo vứt tứ tung, chỉ mặc một quần lót, đắp chăn mền của Nolan.
Không thể không nói, vóc người của Lục Trăn thực sự rất đẹp, cao gầy, mạnh mẽ, bắp thịt cuộn lên,vai rất rộng, eo nhỏ mông hẹp, đôi chân thẳng tắp lại thon dài, phủ một màu vàng óng.
Nolan hít sâu, nhặt quần áo của anh vứt tới bên cạnh.
Lục Trăn con mẹ nó nghĩ đang ở nhà mình sao?
Dựa vào đâu mà Lục Trăn lại chỉ mặc có quần lót ở trên giường mình đi ngủ, lá gan của anh ta cũng quá lớn đi.
Mặc dù không bài xích, thế nhưng, mặt mũi thật sự là...
Người mình mong nhớ ngày đêm, cởi bỏ quần áo thành như vậy, ôm chăn ngủ trên giường của mình, thế nào nhìn ra thành một bộ dáng tiêu hồn, người chung quy miên man bất định, Nolan thiếu tá phát hiện mình có chút miệng khô lưỡi khô.
Hỗn đản này.
Nhất định là cố ý, chính anh biết tôi thích anh, anh lại ngủ ở trên giường của tôi, còn thoát thành hình dạng này, không phải là cố ý sao. Nolan cũng chưa thấy người nào hỗn đản thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213202/chuong-1260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.