Cuộcđời đó, ngõ nhỏ gặp nhau, không thể tránh...
Bể thủytinh đầy nước, mấy ngọn nến đỏ lung linh; trong ánh nến rập rờn đó, khuôn mặtKim Eun Chae quý phái diễm lệ vô cùng. Nhạc cổ điển, ánh sáng mờ ảo, mấy chiếclá sen nổi lên trên mặt nước dưới chân hòn giả sơn giữa sảnh, từng nét từngnét, tất cả thể hiện gu thẩm mỹ và phong thái của nhà hàng. Heure là nhà hàngPháp nổi tiếng nhất Vân Trạch, những người đến đây đều thuộc diện danh tiếngquý phái.
“Vânthiếu gia, Petrus của ngài đây ạ”. Bồi bàn cẩn thận đem đến một chai rượu đỏ.
Chàngtrai được gọi là “Vân thiếu gia” nhẹ nhàng nâng ly lên, để bồi bàn rót một ítrượu vào, nhấp một ngụm, sau đó gật gù hài lòng. Anh ta không nói lấy một câu,nhưng trong từng cử chỉ đều toát ra phong độ đặc biệt. Đó là vẻ quý phái khiếnngười ta không thể hồ nghi, khiến người ta tin rằng cho dù có ẩn mình trong đámđông, anh cũng luôn tỏa sáng.
“MộHàn, anh muốn ăn gì?”. Bồi bàn mau mắn đưa thực đơn ra, Kim Eun Chae đưa thựcđơn cho Mộ Hàn.
“Emchọn đi”. Vân Mộ Hàn lơ đễnh trả lời, Kim Eun Chae ngẩn ra giây lát, rồi ngượngnghịu đưa mắt tìm món trên thực đơn.
“Xinlỗi, anh quên em không biết tiếng Pháp”. Vân Mộ Hàn giờ mới định thần lại, thấyánh mắt lúng túng của Kim Eun Chae, trong lòng anh bỗng bực bội. Nếu là cô ấythì có lẽ sẽ không ngập ngừng như thế này, mà nhất định sẽ nhảy lên hạch nhàhàng này làm ăn quan liêu, không bố trí thực đơn tiếng Trung. Anh còn nhớ hồinăm thứ hai đại học,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-tren-dong-bay-mai/55679/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.