Kẻ quen giả dối thìbản thân mình cũng khó lòng thay đổi, làm sao có thể cứu vãn được đây?
Tuổimười sáu rực rỡ như hoa, nhưng với An Dĩ Mạch, món quà mà ông trời ban cho cô ởcái tuổi đẹp nhất lại là cái chết của bố mẹ. Tận mắt nhìn thấy bố nhảy lầu tựtử, những cành hòe giập nát, đống xe cộ tan hoang, rèm cửa quất phần phật trướcgió, mưa xối xả trên nền trời... Co mình bên cửa sổ, Dĩ Mạch không còn biết đếntiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài, người cô ướt đẫm nước mưa...
Ngoài cửa sổ, bố đang nằm giữa đốngxe lộn xộn, máu đã được nước mưa xối sạch, trong không khí thoảng mùi hương hòeman mát. Dĩ Mạch đứng dậy, nhìn xuống dưới, ông tựa như đang ngủ say. Mắt cônhòe đi, qua làn nước, cô như nhìn thấy nụ cười của mẹ. Mẹ, có phải là mẹ sẽkhông trách con nữa không?
LụcTriệu Khôn cuối cùng cũng tìm thấy Dĩ Mạch trên tầng thượng khách sạn, ôngkhông rõ sao cô lại ở đây. Ông vừa lên sân thượng thì đã nhìn thấy một thânhình mỏng manh đang tiến ra lan can. Lục Triệu Khôn vội lao đến, ôm lấy DĩMạch. Cơ thể cô lạnh toát khác thường, như ánh trăng nơi đáy giếng.
Cảnhtượng vừa rồi khiến ông lo sợ, ông không dám nghĩ đến, nếu mình đến chậm mộtbước thì mọi chuyện sẽ ra sao.
“Saocháu ngốc thế?”. Giọng ông nghiêm khắc pha vẻ xót thương.
“Mẹ đếnđón cháu đi đấy”. Dĩ Mạch chỉ ra sau lưng Lục Triệu Khôn, ông quay đầu lại, chỉcó khoảng không tối đen như mực.
“Bố mẹđang chờ cháu, muộn rồi, bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-tren-dong-bay-mai/2987921/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.