Trong đời mỗi người đều sẽ gặp một người đáng để họtin tưởng vô điều kiện.
Xinlỗi, Mộ Hàn. Đáng tiếc, người đó không phải là anh.
Trời đãngả chiều mà mặt trời vẫn ló rạng. Bầu trời quang đãng trong trẻo hẳn lên saumột trận mưa. Qua cửa xe có phủ lớp chống nắng, bầu trời Vân Trạch như bị nhuộmtrong màu xanh nhạt. Nhìn ra phía xa xa, mặt trời đang dần lặn xuống, ánh sángcòn sót lại như bị nhuộm màu, trong sắc vàng ấm áp có pha chút màu trắng xanh.
Dĩ Mạchtì trán vào cửa xe, tò mò ngắm nhìn bên ngoài. Bỗng nhiên cô cứng người lại,chiếc xe phía trước...
Khoảngcách quá xa khiến Dĩ Mạch không nhìn rõ, nhưng cô có thể chắc chắn đó là chiếcPorsche của Lục Thiều Trì. Cô hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra ngoài, xe củaLục Thiều Trì chạy rất nhanh, cô chỉ kịp nhìn lướt mái tóc dài của cô gái đangngồi cạnh anh, cười nói vui vẻ. Dĩ Mạch chưa bao giờ gặp cô gái đó, không biếtvì sao, cô bỗng nhớ ra cú điện thoại hồi sáng. Cô gái đó có nhắc Thiều Trì chớquên chiều đi mua quà với cô ta, cô ta lại biết cả số điện thoại nhà của ThiềuTrì... cô ta là ai?
Dĩ Mạchlắc mạnh đầu, cô lại nghĩ lung tung cái gì thế kia. Nếu Thiều Trì không đángtin thì đàn ông trên thế giới này đều không thể tin được. Vì anh là Lục ThiềuTrì, cho nên cô hoàn toàn không cần lo lắng. Chỉ là... có phải khi đã yêu rồi,con người ta sẽ trở nên mẫn cảm đa nghi, thấp thỏm không yên? Không được ghen,Dĩ Mạch thầm nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-tren-dong-bay-mai/2987919/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.