Họ tưởng rằng sự sỉnhục đó giống một con dao găm, có thể làm cô tổn thương, làm cô đau, nhưngkhông biết con dao găm này cũng có thể trở thành vũ khí giúp cô mạnh mẽ, giúpcô vững bước.
Trongphòng không khí rất khô và lạnh. Cô cứ ôm lấy đầu gối như đứa trẻ sơ sinh nhớbụng mẹ, ngồi im không nhúc nhích. Cô khẽ vùi đầu vào hai cánh tay, tóc mái rủxuống vừa đủ che khuất mắt cô.
vẫnkhông chịu khai gì hết à?”. Viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn có phần bất lựcnhìn cô gái đang ngồi dưới đất. Anh đi ra ngoài rót cốc nước, cô liền xê dịchtừ trên ghế ra góc phòng, bất kể khuyên hỏi thế nào cũng không mảy may nhúcnhích. Dường như cái góc lạnh giá đó mới là nơi ấm áp an toàn cho cô náu mình.
“Tốtnhất là cô nên tỏ ra hợp tác một chút, nếu cô không chịu nói thì chúng tôi cũngkhông giúp gì được cô đâu”.
“Để tôiđi, người yêu tôi đang ở bệnh viện, sống chết còn chưa rõ”. Sau một hồi lâu, cômới chịu mở miệng. Trên môi cô có vết bầm màu tím nhạt do mím môi quá chặt.
“Chúngtôi đã có bằng chứng đầy đủ chứng minh cô là phóng viên mạo danh đánh cắp cáctài liệu cơ mật của bệnh viện. Những tội danh mà cô bị tố cáo là lừa đảo, trộmcắp, tống tiền đều là tội hình sự cả, thành thật xin lỗi, chúng tôi không thểthả cô ra được”.
“Có đủbằng chứng rồi thì các anh cứ khởi tố tôi, còn đến hỏi tôi làm gì?”. Cô ho khẽ.Mấy ngày nay không ăn không uống, giọng trở nên khàn đặc, mỗi từ thốt ra, cổhọng khô rát lại đau âm ỉ.
“Cô vẫnkhông chịu khai ư?”.
“Tôikhông biết phải khai cái gì!”. Cô lãnh đạm ngẩng đầu, đôi mắt trũng sâu vì quágầy guộc, nhưng ánh mắt lại khiến người ta ớn lạnh. Khai gì chứ, rõ ràng làmuốn ép cô vào đường cùng còn làm ra vẻ từ bi cho phép cô thanh minh, cô biếtmình đã bị tước quyền được thanh minh từ lâu rồi.
Cô phảinói thế nào đây? Nói rằng sau khi xảy ra chuyện thì tòa báo lập tức tuyên bốrằng cô chỉ là thực tập sinh, là nhân viên ngoài biên chế; họ còn rêu rao côkhông có thẻ nhà báo, là phóng viên giả danh đi lừa đảo khắp nơi?
Cô phảinói thế nào đây? Nói rằng Kim Eun Chae một mặt tuyên bố với báo giới những việctrước đây đều bỏ qua hết, một mặt lại để công ty đại diện tố cáo bệnh viện?
Cô phảinói thế nào đây? Lãnh đạo bệnh viện đã từng tuyên bố sẽ điều tra rõ sự tình,nhưng lại một mực khăng khăng cho rằng cô ăn cắp bệnh án của bệnh nhân, mưu đồtống tiền?
Cô phảinói thế nào đây? Đám cảnh sát luôn miệng nói rằng công chính vô tư muốn trả sựtrong sạch cho cô, nhưng lúc này lại đang ra sức dồn ép bắt cô khai nhận tội?
Nhữngđiều này cô đều không thể nói ra, khi họ làm như thế này, tội danh của cô đãđược định rõ rồi, chẳng phải sao? Cô cũng không thể giải thích được vì saonhững người cô đã gặp hay chưa gặp đó, thậm chí là chưa từng biết đến, lúc nàyđều đứng ra tố cáo cô, nói cô lợi dụng danh nghĩa phóng viên tống tiền họ mộtcách đê tiện. Đã muốn dựng tội thì lo gì không có chuyện để nói, thế giới nàythật quá lạnh lùng tàn nhẫn, đưa than cho người khác sưởi ấm trong giá rét thìkhông có ai, kẻ thừa dịp ném đá thì nhiều vô kể.
Đèntrong phòng thẩm vấn mờ tối, viên cảnh sát trước mặt có vẻ sốt ruột quay quaychiếc bút trong tay. Họ im lặng quan sát cô gái cứng đầu, tĩnh lặng khiến khôngkhí trong phòng trở nên ứ đọng nặng nề. Đây là một cuộc chiến tâm lý giằng co,họ đều là những cảnh sát có kinh nghiệm thẩm vấn lâu năm, họ nói bằng giọngđiệu gợi ý đe dọa, họ đã nắm rất nhiều bằng chứng, đủ để xử cô rất nặng. Nếu côchịu thành thật, họ có thể xin tòa giảm nhẹ hình phạt cho cô. Nhưng chính côgái trông có vẻ yếu đuối này lại có sức mạnh nội tâm mạnh mẽ, trước mặt cô,khuyên bảo hay đe dọa đều vô tác dụng.
Trướcnhững câu hỏi của cảnh sát, cô có phần lơ đễnh, cúi đầu cọ cọ ngón tay mình.Những ngón tay gầy mỏng mảnh đến mức có thể nhìn rõ mạch máu màu xanh nhạt, đãtừng có một chiếc nhẫn nằm trên ngón tay cô, của một chàng trai đã hẹn ước sốngtrọn đời với cô. Lúc này vết đeo nhẫn đã mờ đi, cô thậm chí không tìm được mộtđường nét nhỏ nào để chứng minh tình yêu của hai người.
Điềunày khiến cô cảm thấy một nỗi hoảng loạn chưa từng có, cô sợ những hồi ức tươiđẹp của mình và anh sẽ trở thành một đoạn ký ức hư vô. Chiều tối hôm đó, côthay quần áo, chuẩn bị xuất viện, ngắm cảnh ngoài cửa sổ chờ anh đến ăn tốicùng mình, nhưng cuối cùng chỉ nhận được điện thoại của Trần Sở Dương từ phòngcấp cứu. Anh nói Thiều Trì bị đâm xe. Khi đó, đầu óc cô trống rỗng, không hiểuđược hai từ “đâm xe” có nghĩa là gì nữa. Khi chạy đến phòng cấp cứu, cô cảmthấy tim mình sắp ngừng đập. Thiều Trì nằm đó khắp người đầy máu, sống chếtchưa rõ. Ngực đau buốt từng cơn, đau như muốn vỡ tung, cô hét gọi tên anh đếnlạc giọng.
Hạnhphúc luôn bỏ đi khi đã đến rất gần cô. Đó là nỗi sợ như thế nào? Bố, mẹ, Mộ Hànđều rời bỏ cô, giờ lại đến Thiều Trì. Cô nợ anh quá nhiều, trong giây phút anhhôn mê, trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ, nếu anh không tỉnh lại thì cô cũngkhông sống một mình nữa. Ý nghĩ đó quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức giờ nhớ lạicô cũng cảm thấy kinh hãi.
Lúc nàyđây, cô thật sự không muốn tiếp tục chịu đựng cảm giác bị bỏ rơi lần nữa. Viêncảnh sát trước mặt có phần tức tối nóng nảy nói, nếu cô không thành thật khnhận thì cứ ngồi mà chờ tù mọt gông. Cô thấy thật tức cười, phạt tù bao nhiêunăm với cô có ý nghĩa gì nữa đâu? Mạng sống của cô thêm một năm hay bớt một nămđều chẳng có nghĩa lý gì nữa, cô vốn có còn mấy năm để sống đâu.
“Vì saocô nhiều lần thâm nhập vào Bệnh viện Nhân Tâm? Lần này cô đến bệnh viện làmgì?”.
Câu hỏicủa viên cảnh sát thật buồn cười, một bệnh nhân mắc bệnh tim như cô không ở bệnhviện thì còn ở đâu được?
“Anhhỏi tôi nhiều lần lắm rồi và tôi cũng trả lời nhiều lần lắm rồi, bạn trai tôilà bác sĩ của Bệnh viện Nhân Tâm, tôi đến bệnh viện thì có vấn đề gì chứ?”.
“Bạntrai? Kết qua điều tra của chúng tôi lại cho thấy: Cô quyến rũ bác sĩ Lục ThiềuTrì để lén lấy báo cáo chẩn đoán của minh tinh Kim Eun Chae, mục đích là đểtống tiền cô ấy. Giờ cô lại khăng khăng cho rằng cô và anh ta có quan hệ yêuđương chính đáng?”.
“Nhữngngười khốn khổ yêu nhau đều bị xem là nhơ bẩn trong mắt các anh, các anh đâu cóhiểu gì về tình yêu!”. Giọng điệu châm chích nghi hoặc của anh ta khiến cô thấyvô cùng khó chịu, ai cũng cho rằng cô tự hại mình, cho rằng cô quyến rũ LụcThiều Trì, cho rằng cô là thứ đàn bà không từ thủ đoạn, làm vợ khắp người ta!Hôm đó ở bệnh viện, cảnh Tiêu Nhân Tâm bắt cô tháo nhẫn trước mắt rất nhiềungười khiến cô đến giờ nhớ lại vẫn còn thấy tủi nhục.
...
“Là côhại Thiều Trì thành ra thế này, cô có tư cách gì làm bạn gái nó? Cô chẳng quachỉ nhòm ngó địa vị nhà chúng tôi. Cô cần bao nhiêu tiền, ra giá đi! Thứ congái như cô, Tiêu Nhân Tâm này thấy nhiều rồi!”.
Ở bệnhviện, Tiêu Viện trưởng vốn luôn giữ thái độ điềm tĩnh, nhưng giờ thấy đứa contrai độc nhất hôn mê bất tỉnh, cuối cùng bà cũng nổi cơn tam bành. Bà dùng ánhmắt cay độc nhìn cô, chỉ mặt cô đay nghiến: Nếu con trai bà có mệnh hệ gì thìbà sẽ không tha cho con hồ ly tinh này.
Côkhông để ý đến thái độ kích động của bà, chỉ một mực đứng bên Lục Thiều Trì,liên tục gọi anh: đốc tờ Lù, đốc tờ Lù...
So vớinhững lời cay nghiệt của Tiêu Nhân Tâm, tính mạng của Lục Thiều Trì quan trọnghơn. Cô lay gọi anh, hy vọng anh có thể mở mắt nhìn mình. Thậm chí cô còn tựhứa trong lòng, nếu anh tỉnh lại, cô sẽ từ bỏ mọi thứ. Nhưng anh chưa kịp tỉnhlại thì đã có một đám cảnh sát đứng trước mặt cô nói: “Cô An Dĩ Mạch, chúng tôiphải đưa cô về đồn”.
“Tôixin các anh, để tôi chờ anh ấy tỉnh lại đã, chỉ cần anh ấy tỉnh tôi sẽ theo cácanh ngay”. Cô cầu khẩn đám người này một cách hèn mọn, để cô được ở bên ThiềuTrì.
“Cô takhông có quan hệ gì với con tôi hết, cô ta chỉ kiếm cớ kéo dài thời gian thôi.Các anh đừng để cô ta lừa”.
Côhoảng hốt ngẩng đầu, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tiêu Nhân Tâm, vẻ cămghét và thù hận sắc như dao đó khiến cô lạnh người. Tại sao bà ta lại ghét mìnhđến mức đó? Cô không biết mình đã gây ra chuyện gì khiến Tiêu Nhân Tâm hận mìnhđến tận xương tủy như thế, ánh mắt lạnh băng đó hình như cô đã từng thấy, cóngười cũng nhìn mình như vậy từ sáu năm trước.
“Cô cònnói cô không tham phú quý? Đồ của nhà họ Lục chúng tôi cô dựa vào cái gì màđeo? Cô còn muốn đeo nó đi ngồi tù à?”.
“Cáinày không liên quan đến phú quý, chỉ là một cái nhẫn”.
“Khôngliên quan đến phú quý? An Dĩ Mạch, cô ghê gớm lắm. Cái nhẫn giá hơn ba triệu màqua lời cô chẳng đáng một xu?”. Xung quanh nổi lên một tràng ồ à, cô cắn môikhông nói gì. Cô biết thứ Lục Thiều Trì tặng mình nhất định không hề rẻ nhưnghoàn toàn không ngờ rằng nó lại có cái giá trên trời như thế. Giờ bị Tiêu NhânTâm lấy nó ra để nghi ngờ mục đích cô đến với Lục Thiều Trì, cô thấy thật tủinhục.
“Chỉ làcái nhẫn thôi, cháu không hiểu tại sao bác chỉ thấy được có mỗi giá tiền củanó. Cháu trả bác, nhưng còn tình cảm của Thiều Trì thì cháu không trả lạiđược”. Dĩ Mạch nhún vai cười nhạt. Cô bỗng nhận ra mình vẫn còn đang mặc bộ đồbệnh nhân mỏng manh, trong lòng bất giác thấy ngập nỗi thê lương.
“Bộ đồnày không trả lại bệnh viện được, thành thật xin lỗi”. Cô mỉa mai, ánh mắt nhìnLục Thiều Trì đầy xót xa. Nhìn đôi dép đang đi ở chân, bên trên có logo củaBệnh viện Nhân Tâm, cô lập tức lôi tuột đôi dép ra.
“Chúngta đi thôi”. Cô đi chân đất đến trước mặt cảnh sát, nói “giờ tôi về đồn với cácanh”.
Giữathu, không khí se lạnh.
Dĩ Mạchco rúm người, phòng thẩm vấn không bật lò sưởi, đôi chân để trần của cô đã cóngđến ửng đỏ. Cô cố gắng sáp vào góc phòng, tựa như chỉ có cách này mới có thểngăn tiếng răng va lộp cộp vì giá lạnh.
Đã lâukhông có gì vào bụng, cơn đói khiến cô thấy càng lạnh.
“AnhVân, thành thật xin lỗi, có lẽ nhân viên của chúng tôi chưa điều tra rõ ràngmới mắc sai lầm này. Tay bảo vệ đánh người ở hàng Internet chúng tôi nhất địnhsẽ xử lý, anh bị thương rồi, có cần tôi gọi bác sĩ cho anh không?”.
“Khôngcần đâu, tôi có bác sĩ riêng”.
Tiếngnói chuyện từ ngoài cửa vọng đến, mắt Dĩ Mạch bỗng sáng lên, giọng nói này làcủa Vân Mộ Hàn! Cô đứng bật dậy, vì ngồi một tư thế quá lâu, các bắp thịt củacô tê cứng, chân cô mềm nhũn, khuỵu ngã.
“Côđịnh làm gì?”. Cử động đột ngột của cô làm viên cảnh sát thẩm vấn giật mình,sao tự nhiên cô ta lại đứng bật dậy thế?
“Giữlấy cô ta, cô ta định chạy trốn!”. Họ tưởng Dĩ Mạch muốn chạy, vội túm chặt lấycô.
“Buôngra”. Dĩ Mạch vùng vẫy, cố gắng gạt viên cảnh sát giữ mình ra. Cô có nằm mơ cũngkhông thể nghĩ đến chuyện mình có ngày lại ngồi trong đồn cảnh sát, rõ ràng làcô vô tội, thế mà lại bị đám người này bắt giữ như kẻ xấu. Cô nhìn ra cửa, VânMộ Hàn đứng bên ngoài, họ chỉ cách nhau một cánh cửa mà khiến cô cảm thấy xaxôi hàng thế kỷ.
Vân MộHàn đứng ngoài cửa xoa xoa bên mép đã thâm tím, khuôn mặt lãnh đạm như sươnggiá. Luật sư đã làm xong thủ tục cho anh, anh có thể rời đồn cảnh sát bất cứlúc nào. Sau khi biết anh là CEO của Cool Game, thái độcủa đám cảnh sát này năng nổ lên rất nhiều. Viên cảnh sát vừa mới hách dịch vớianh giờ không ngừng xin lỗi, lặp đi lặp lại chuyện này chỉ là hiểu lầm, thái độthay đổi nhanh như Con kỳ nhông củaChekhov.
Anh đãquen với những thuận lợi và vinh quang mà tiền tài và địa vị đem đến, cho dù cóđánh nhau với người khác thì thân phận cao quý vẫn khiến người ta cho rằng đốiphương mới là kẻ vô cớ sinh sự. Ví như lần này, chính anh đập hỏng máy tính củangười ta, sau đó còn giáng cho ông ta một cú đấm. Nhưng cảnh sát vẫn cứ tin anhcó lý do chính đáng, cho rằng ông chủ hàng Internet c đông đánh ít. Không nhữnghọ thả anh ra ngay mà tay chỉ huy còn đích thân đến xin lỗi anh. Chỉ có bảnthân anh mới biết mình không phải là loại hiền lành ngoan ngoãn gì cho cam. Cònnhớ hồi bé vì bố nghèo, mẹ bỏ đi lấy người khác, anh hay bị những đứa trẻ cùngtuổi chế nhạo là đứa không có mẹ, anh nổi giận đánh nhau một trận tơi bời vớichúng, thế nhưng cô giáo chỉ bênh những đứa trẻ hoàn cảnh khá giả, lạnh nhạtvới anh. Anh đã chịu quá đủ những tủi nhục do cảnh nghèo đem lại, nên đã thềquyết một ngày sẽ thành đạt, nhưng đến khi thật sự có thể hô phong hoán vũ, thìanh lại nhận ra là tiền tài không thể đem hạnh phúc đến cho anh.
Lúc nàytiền tài đang cho anh địa vị cao sang, anh cười gằn. Những sùng bái và bợ đỡcủa thiên hạ anh không để mắt đến. Vì tự ti mà kiêu ngạo, nhưng giờ đây khi cóthể kiêu ngạo nhìn thiên hạ, anh lại nhận ra mình không còn hứng thú gì nữa.Trong lòng anh vẫn không vui, điều này chỉ có mình anh biết, trên đời này cóthứ anh khát khao muốn có nhưng đã mất đi vĩnh viễn.
“Buôngra”.
Mộtgiọng nói phát ra từ trong phòng thẩm vấn, nghe hơi yếu ớt. Vân Mộ Hàn dừngbước, viên chỉ huy bên cạnh giật mình, sắc mặt anh ta trông rất tệ. Lúc này vẻmặt nặng nề của Vân Mộ Hàn khiến viên cảnh sát không khỏi lo ngại.
Vân MộHàn rảo bước nhanh, gần như lao đến, xô cửa phòng thẩm vấn mở toang.
Anh nắmchặt nắm đấm, cảnh tượng trước mắt khiến máu anh sôi sục. Lửa trong lồng ngựccháy bùng lên nhưng trong mắt lại lạnh băng.
“Giámđốc Vân, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói...”.
Nhìnthấy sắc mặt đáng sợ như vậy, viên chỉ huy ở bên cạnh vội khuyên giải. Nhưngngười thanh niên đứng đó rõ ràng không nghe thấy bất kỳ lời nào nữa, anh kéobật viên cảnh sát đang giữ tay Dĩ Mạch ra, không chút do dự cho anh ta một quảđấm.
“MộHàn, đừng”. Trong lúc anh đang hăng máu định đánh tiếp, Dĩ Mạch khẽ nhắc, khiếnanh tỉnh lại trong phút chốc.
“Chếttiệt, ai làm em thành ra thế này?”. Cho dù anh đã tự nhắc mình bao lần, mọiviệc về cô ta không liên quan đến mình nữa, mình không nên vì cô ta mà quá đà,nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô, anh lại không nén nổi đaulòng. Cô đang rất lạnh, nhìn bộ quần áo mỏng manh và đôi môi tím ngắt của cô làanh biết cô đã lạnh cóng rồi. Anh cởi áo khoác trùm cho cô, nhưng ngón tay côlạnh ngắt như nước đá, lạnh đến mức anh bất giác
“Ở đâycó phòng có lò sưởi không? Chết tiệt, các người muốn giết cô ấy à!”. Anh bế côdậy, hầm hầm trừng mắt với viên chỉ huy trước mặt, “Anh còn ngây ra đấy làm gì?Đến văn phòng của anh!”.
...
Trongvăn phòng rất yên tĩnh, Dĩ Mạch thậm chí có thể nghe thấy tiếng phì phì mơ hồphát ra từ chiếc điều hòa nhiệt độ. Chế độ sưởi được bật ở mức mạnh nhất, trêncửa sổ kính trước bàn làm việc phủ một lớp hơi nước mờ trắng, trong phòng cóphần oi bức, cổ áo của Vân Mộ Hàn hơi phanh ra, trán anh đã lấm tấm mồ hôi. DĩMạch mặc ít nên không thấy nóng, hơi ấm dần dần trở lại trong cơ thể đánh thứclý trí của cô. Cô biết mình đang nằm trong lòng Vân Mộ Hàn, cô có thể nghe thấynhịp tim anh đập mạnh và vững vàng, có thể cảm thấy hơi nóng từ ngực anh, giốngnhư trước kia.
Nhưngcô biết tất cả đã thay đổi rồi, trước kia khi nghe thấy giọng nói của anh, côsẽ bật dậy theo phản xạ với ý nghĩ đầu tiên là bỏ chạy. Nếu là như trước kia,anh là chỗ dựa của cô, cô có thể tùy tiện nằm trong lòng anh bày trò làm nũng,nhưng giờ đây cô chỉ hy vọng không để anh thấy bộ dạng thảm hại của mình.
“Emthấy khá hơn chưa? Còn lạnh không?”. Giọng của anh vẫn có vẻ cuống quýt lolắng, nhưng Dĩ Mạch không còn để tâm đến sự chăm sóc này như trước nữa.
“Emmuốn đến bệnh viện, đưa em đến bệnh viện”. Giọng cô bình thản và kiên định,từng từ từng từ rõ ràng rành rọt.
“Luậtsư Quách, cháu mượn xe chú một lát, cháu đưa bạn cháu đến bệnh viện”. Mộ Hàntưởng cô vẫn còn mệt, anh khẽ nhíu mày, giọng nói có lẫn vẻ vội vã nóng nảy.
“Khoanđã, anh Vân, An Dĩ Mạch là nghi phạm, cô ta không thể ra khỏi đồn được”. Viêncảnh sát vừa thẩm vấn Dĩ Mạch ngăn Vân Mộ Hàn lại.
“Nghiphạm gì? Cô ấy phạm tội gì? Anh không thấy người cô ấy tái nhợt, môi tím ngắtthế kia à? Anh thế này là ép cung, dù cô ấy có là phạm nhân thì cũng không thểhành hạ thế này. Cô ấy mặc phong phanh như thế, có vẻ mấy ngày không ăn rồi,anh có tin tôi sẽ kiện các anh...”. Nhìn đám cảnh sát này, Vân Mộ Hàn khôngkhỏi nổi nóng. Bộ dạng yếu ớt của Dĩ Mạch như con dao đâm vào tim anh đau đớn.
“AnhVân, tôi biết anh là CEO của Cool Game, cũngbiết anh có luật sư riêng danh tiếng. Nhưng tôi làm việc theo pháp luật, tự côấy tuyệt thực, chúng tôi không hề dùng bạoép cung”.
“An -Dĩ - Mạch!”. Vân Mộ Hàn vừa tức vừa hận nhìn cô, cô nàng này rốt cuộc định làmgì? Sao cô ta lại có thể hành hạ mình như thế?
“Cô takhông ngốc đâu, đàn bà con gái bây giờ thủ đoạn rất cao cường. Anh Vân, anhphải cẩn thận. Anh biết không? Cô ta còn không coi nhẫn kim cương hơn ba triệulà gì, nghe nói từ đầu đến chân cô ta, quần áo túi xách toàn là của bạn traitặng, thứ đàn bà đào mỏ này thật không đơn giản”. Viên cảnh sát trẻ tuổi châmchích nhắc nhở.
“Anhchưa bao giờ tặng quà người yêu à? Anh thấy chiều chuộng người con gái mìnhyêu, cho cô ấy tất cả những thứ tốt nhất trên đời là sai à? Một cô gái nhận quàcủa đàn ông là vụ lợi, là không biết lượng sức mình sao? Cảm ơn anh đã nhắcnhở, nhưng xin anh chú ý lời lẽ của mình, nếu anh cứ bôi nhọ bạn tôi như thếnày thì tôi nhất định không tha cho anh đâu”.
“Giờtôi sẽ đưa cô ấy đi. Luật sư Quách, chú làm thủ tục giúp cháu”.
“AnhVân, An Dĩ Mạch có liên can với án hình sự, chúng tôi đã có đầy đủ bằng chứngđể định tội của cô ấy. Xin lỗi, cô ấy không thể được bảo lãnh”.
“Cácanh có còn tính người không? Các anh không thấy sắc mặt cô ấy rất mệt à? Tôi sẽđưa cô ấy đến bệnh viện!”.
Khicuộc đấu đá đang diễn ra trong văn phòng, Dĩ Mạch nghe tiếng họ cãi cọ, thấyđầu đau dữ dội. Cô chưa từng nghĩ rằng hóa ra trong mắt người khác, cô đã trởthành một kẻ lừa đảo tham tiền hám lợi đào mỏ đàn ông. Khi mẹ của Lục Thiều Trìtrách mắng cô, cô không thấy ấm ức, cô chỉ ngạc nhiên phát hiện hóa ra mình đãchấp nhận anh từ lúc nào. Hôm đó, khi Tiêu Nhân Tâm nói cô tham phú quý, cô mớibiết hóa ra Lục Thiều Trì đã trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời cô.Cô xem sự yêu chiều của anh là đương nhiên, những gì của anh thì tất nhiên cũnglà của cô. Cô không bận tâm và xem đó là chuyện thường. Trong mắt cô, nhẫn lànhẫn, không quan trọng lớn nhỏ, không quan trọng nhiều ít.
Chỉ cónhững con người hẹp hòi này mới suy đoán tình yêu của cô và Thiều Trì là mộtcái gì đó vô cùng nhơ nhuốc. Chỉ vì anh tài giỏi, chỉ vì cô nghèo hèn. Còn côthì cũng mãi mới hiểu ra, hóa ra cô hạnh phúc như thế vì đã có một người cònhiểu cô hơn chính bản thân cô.
Cô cầncảm ơn Tiêu Nhân Tâm, người đàn bà đã sỉ nhục để cho cô một bài học, giúp côhiểu ra mình suýt nữa thì lỡ mất điều gì. Họ tưởng rằng sự sỉ nhục đó giống mộtcon dao găm, có thể làm cô tổn thương, có thể làm cô đau, nhưng không biết condao găm này cũng có thể trở thành vũ khí giúp cô mạnh mẽ, giúp cô vững bước.
An DĩMạch, nhất định không được dễ dàng buông xuôi hạnh phúc của mình. Cô nhất địnhphải sống tiếp, phải gắng gượng, vì từ trước đến nay cô không hề đơn độc.
Dĩ Mạchnhìn xung quanh, ánh mắt quật cường và kiên định. Lồng ngực vẫn tức như có khốiđá lớn đè lên, cô cảm nhận rõ cảm giác đau như bị đâm trước khi lên cơn. Cô hítthở sâu, gần đây cô lên cơn càng lúc càng mau, may nhờ có Lục Thiều Trì ở bêncạnh chăm sóc. Cô thậm chí đã quen với việc tỉnh dậy trong phòng bệnh đặc biệt,lạc lõng và cô đơn. Căn bệnh hiếm gặp khiến cô biết khống chế cảm xúc của mìnhhơn người thường, bất kể là lúc vui hay buồn, cô đều cố không để mình kíchđộng. Chỉ có mấy lần mất tự chủ, đều là vì quá khứ khắc cốt ghi tâm đó, vì VânMộ Hàn.
Lúcnày, cho dù có ở trong hoàn cảnh bị bức bách như vậy, cô cũng không thấy đauđớn. Cô vẫn có thể bình thản đối mặt với việc ngồi tù, thân bại danh liệt,những thứ này đã từ lâu cô không bận tâm nữa. Những thứ quan trọng nhất với côđều đã mất, những điều khác không đe dọa được cô. Nếu hỏi trên đời này cô cònđể tâm đến điều gì, cô không muốn mất đi điều gì, thì đó chỉ có thể là, chỉ nênlà... Lục Thiều Trì.
“MộHàn, Thiều Trì bị xe đâm rồi. Anh có thể đến bệnh viện xem anh ấy giúp emkhông? Anh ấy tỉnh dậy không thấy em, nhất định sẽ lo”. Dĩ Mạch nhìn Vân MộHàn, Mộ Hàn đờ người, Thiều Trì... hóa ra ngay cả khi bị bắt, bản thân còn đangnguy nan mà trong lòng cô ấy vẫn nghĩ đến Lục Thiều Trì! Cô gọi tên anh tựnhiên như vậy, không chút oán hận, tựa như họ là những người bạn lâu năm. Giọngđiệu này khiến anh thấy sợ, cô thật sự đã bắt đầu quên quá khứ rồi sao, có thểlàm bạn với anh như chưa từng có gì xảy ra ư?
Sắc mặtcủa Vân Mộ Hàn có phần buồn bã, Dĩ Mạch ngày xưa của anh đã không còn nữa.Trước mặt anh giờ không còn là An Dĩ Mạch hay làm nũng, khôn lỏi tinh ranh, mènheo vô cớ, nhát gan, mà là một cô gái mệt mỏi lãnh đạm và lễ độ. Cô ngoanngoãn như thế này khiến anh đau lòng mà không thể làm gì.
“Rốtcuộc cô An phạm tội gì?”. Luật sư ở bên cạnh hỏi, ông đã nhận ra quan hệ củaVân Mộ Hàn và cô gái này không bình thường, lúc này ông biết mình cần làm gì.
“Việccô Kim Eun Chae có thai đã được loan truyền rộng rãi ai ai cũng biết, gây ảnhhưởng rất xấu cho xã hội. Công ty đại diện của Kim Eun Chae khởi tố bệnh việnVân Trạch Nhân Tâm làm lộ hồ sơ của Bệnh viện Nhân Tâm ngờ có người đóng giảbệnh nhân, dùng thủ đoạn lừa gạt đánh cắp hồ sơ, đồng thời âm mưu dùng nhữngtài liệu này để mưu lợi. Chúng tôi điều tra phát hiện An Dĩ Mạch trong thờigian thực tập ở báo Vân Trạch đô thị đã làmgiả bệnh án, đóng giả thai phụ, dùng điện thoại chụp trộm hồ sơ mật của bệnhnhân. Chúng tôi cũng đã liên hệ với công ty đại diện của Kim Eun Chae, khôngloại trừ khả năng An Dĩ Mạch đã từng tống tiền công ty”. Nghe cảnh sát nói, sắcmặt Vân Mộ Hàn càng thêm tối sầm.
“Tôimuốn nói riêng với cô An mấy câu”. Vân Mộ Hàn liếc viên cảnh sát bên cạnh, cốgắng giữ lịch sự. Viên chỉ huy cười trừ mấy tiếng, vội ra hiệu cho cấp dưới rờikhỏi văn phòng.
“Cô AnDĩ Mạch, họ đã đi cả rồi, là luật sư đại diện của cô tôi muốn biết, đối vớiviệc này cô có gì để nói không?”. Luật sư Quách liếc Vân Mộ Hàn, vụ này khó hơnnhiều so với vụ của anh ta, cậu chàng này toàn kiếm việc khó cho ông.
“Đúnglà cháu có đóng giả thai phụ rồi chụp trộm bệnh án của Kim Eun Chae. Nhưng cháukhông hề dùng ảnh tống tiền Kim Eun Chae, cũng không gửi ảnh cho tòa báo saukhi tống tiền không thành. Thực ra ảnh không phải do cháu gửi, ngoài ra cháucũng không phải là thực tập sinh như tòa báo nói. Chú có thể tìm đọc nhật kýviết bài của cháu trước kia, cháu là phóng viên do báo VânTrạch đô thị chính thức tuyển dụng”.
“Thếnày thì dễ hơn nhiều rồi. Nước ta còn chưa áp dụng luật báo chí. Hành vi củaphóng viên không có quy định nghiêm ngặt, vì thế một khi thân phận phóng viêncủa cô được chứng thực, việc này sẽ trở thành việc cần làm khi tác nghiệp. Vụán này sẽ không liên quan đến đe dọa tống tiền, cũng không phạm vào hình sự. Ándân sự dễ xử lý hơn, cho dù có bị khởi tố cũng có thể đẩy trách nhiệm cho tòabáo”.
“Nóithế tức là Dĩ Mạch không sao rồi? Cháu biết vụ này không làm khó cho luật sưQuách mà!”.
“Cô An,điểm quan trọng của vụ án này là cô có phải là phóng viên hay không, cô vì côngviệc hay vì lý do khác. Nếu cô lấy tài liệu của Kim Eun Chae chỉ để đưa tin thìcác giả thiết vừa rồi của cảnh sát là vô căn cứ. Cô chỉ cần một mực nói rằng côgửi ảnh cho tòa báo là vì công việc, thế là xong”.
“Cháukhông gửi bức ảnh đó”.
“Cô An,cô muốn nói có người khác gửi ảnh?”.
“Phải”.Dĩ Mạch liếc Vân Mộ Hàn, cô không muốn nói ra tên
“Nếu côkhông chịu thừa nhận mình gửi ảnh thì độ tin cậy của lời khai của cô sẽ rấtthấp. Tòa sẽ cho rằng cô nói dối”.
“Cháusẽ không nhận đâu, cháu không muốn chịu oan việc mình không làm”.
“Cô An,hiện giờ công ty của Kim Eun Chae đã đưa ra chứng cứ bất lợi cho cô. Tôi hyvọng cô hợp tác với tôi, nếu vụ án này xử theo hướng đe dọa tống tiền thì cô cóthể sẽ vào tù”.
“Tốngtiền? Kim Eun Chae nói thế? Cháu đã từng đe dọa chị ta à? Thế chị ta có nóicháu đòi một trăm nghìn hay một triệu không?”.
“DĩMạch!”. Vân Mộ Hàn lớn tiếng, “Anh biết em rất giận nhưng đây là việc công tyđại diện làm, Eun Chae không biết”.
“Anhdựa vào đâu mà cho rằng việc em ở đây không liên can gì đến chị ta?”.
“Anhdựa vào sáu năm quen cô ấy, với địa vị thân phận của cô ấy thì không thể chưatừng bị ai tống tiền nhưng cô ấy chưa từng thưa kiện. Dĩ Mạch, là do em cóthành kiến với Eun Chae, không chịu hiểu cô ấy. Cô ấy không phức tạp như emnghĩ đâu”.
“Vâng,chị ta không phức tạp, chị ta giản đơn. Là em phức tạp, là em lừa đảo tốngtiền. Anh không cần vội thanh minh cho chị ta, không ai bắt chị ta thẩm vấn,giờ người ở trong đồn là em, là An Dĩ Mạch vụ lợi, hời hợt, xấu tính, tham lam.Anh có thể yên tâm rồi”. Lời biện hộ của Vân Mộ Hàn khiến Dĩ Mạch giận dữ vôcớ, dù cô biết tranh cãi như thế này cũng vô ích, ấu trĩ và nực cười, nhưng côvẫn không nén nổi muốn chọc giận anh, dường như những lời châm chích sắc nhọnnày có thể khiến lòng cô dễ chịu đôi chút.
“An DĩMạch, em nhất định phải nói với anh thế sao? Bao nhiêu năm rồi sao em vẫn ấutrĩ như thế? Em tưởng giờ vẫn đùa được à? Em việc gì phải lấy tương lai củamình ra để trút giận? Nhận lỗi khó như thế sao? Em có biết mình đang đùa vớilửa không?”.
“Khônglàm sao lại phải nhận! Nếu em nói tất cả là do Kim Eun Chae tự đạo diễn, tờ xétnghiệm đó là do chị ta tự gửi tòa báo thì anh có tin không?”. Lời lẽ trong lúckích động đã ra khỏi miệng thì không thể thu lại được nữa. Vân Mộ Hàn nhìn cô,mắt đầy thất vọng. Sao cô có thể nói năng hàm hồ đến thế?
“Emmuốn anh tin em thế nào đây? Những lời em vừa nói em thử hỏi xem cảnh sát cótin không, ra đến tòa có ai tin không. Anh đã từng tin em vô điều kiện. Hồi đó,khi em bảo Trình Hạo đến nói với anh những lời đó, tất cả ước hẹn và lòng tincủa anh đều bị em chà đạp không đáng một xu”. Vân Mộ Hàn lạnh lùng nói hết câunày, đẩy cửa văn phòng, bước thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
Môi DĩMạch run rẩy nhưng không thốt nên lời. Anh lại nhắc đến hồi trước, lúc đó cônuốt tất cả uất ức vào trong, ôm lấy sự thật chỉ mình mình biết. Giờ đây tất cảmọi người đều lôi chuyện hồi trước ra chỉ trích cô, lên án sự vô liêm sỉ củacô.
Ra khỏiđồn cảnh sát, Vân Mộ Hàn đấm mạnh lên thân cây ngô đồng bên đường. Cú đấm làmcả thân cây rung lên bần bật. Ánh mặt trời lóe lên giữa tán lá làm anh chóimắt, anh bất giác nhắm mắt lại, luật sư Quách ở bên cạnh nhìn thấy nỗi cô đơnhụt hẫng tràn ngập trong mắt anh.
Luật sưQuách ngạc nhiên nhìn anh, là cố vấn pháp luật cao nhất của CoolGame, ông và Mộ Hàn hợp tác đã nhiều năm, nhưng thái độ củaMộ Hàn hôm nay quá khác thường. Thường ngày, vị CEO nổi tiếng là vững vàng nàykhông bao giờ để lộ cảm xúc của mình trước mắt người khác, kể cả lúc nhận đượcđiện thoại báo tin vợ chưa cưới của anh ngất xỉu nằm viện, anh vẫn có thể ungdung bình thản xử lý mọi chuyện. Thế nhưng hôm nay... đây là lần thứ hai ôngngạc nhiên, đánh nhau với người ta, nổi nóng với phụ nữ, nóng nảy xô cửa laora, đó đều không giống những chuyện Vân Mộ Hàn mà ông biết hay làm. Luật sưQuách tự cười giễu mình, xem ra ông không hiểu rõ sếp của mình, Vân Mộ Hàntrong mắt người ngoài có lẽ hời hợt như những tin chân dung đưa trên tạp chí.
Vân MộHàn là người như thế nào đây?
Giốngnhư mọi nhân vật thành công từ vị trí kỹ thuật nhảy vào hàng quản lý, chàngtrai hai mươi bảy tuổi này có tính kiên nhẫn và bình tĩnh kinh người. Chínhlòng kiên nhẫn này đã giúp anh có thể giữ đầu óc tỉnh táo khi phải đối mặt vớihàng núi ngôn ngữ lập trình phức tạp rắc rối. Không có tính lờ đờ, hướng nội màcác nhân viên kỹ thuật cao thường mắc phải, Vân Mộ Hàn khiêm tốn nhưng khôngthiếu tham vọng, anh có tài năng của một người quản lý. Để được như bây giờ,không phải là Cool Game khôngtrải qua phong ba gì, nhưng mọi nguy cơ đều được đội ngũ quản lý dưới sự lãnhđạo của anh hóa giải, khiến người ta không khỏi bái phục con mắt tinh đời vàquyết sách thông minh của anh.
Từ mộtchàng trai nghèo đến sinh viên xuất sắc của đại học F, từ một sinh viên khoa ITbình thường đến một nhà lập trình thiên tài của công ty phần mềm nổi tiếng thếgiới, từ nhân viên cấp cao của doanh nghiệp IT đến một CEO đầy tham vọng, conđường thành công của Vân Mộ Hàn có thể nói là hoàn mỹ. Bỏ công việc lương cao,cùng bạn bè thành lập Cool Game, vớidoanh số kỷ lục hơn một trăm triệu đô la mỗi năm, được những nguồn đầu tư mạohiểm nổi tiếng trên trường quốc tế để mắt đến, lại chuyển hướng kinh doanh vàoTrung Quốc, tự nghiên cứu và phát triển trò chơi bản địa... Dưới sự chỉ đạo củaanh, Cool Game nhanhchóng phất lên bằng game online, hoàn thành mục tiêu trong ba năm lên sàn chứngkhoán Nasdaq(16).
Vân MộHàn từ một nhân viên phát triển kỹ thuật tài ba trở thành ông chủ doanh nghiệp,mỗi bước đi của anh ta đều chính xác như hình mẫu trong sách giáo khoa. Câuchuyện kỳ diệu về cuộc đời anh không có một chút sai sót, trong tim óc của vôsố thanh niên làm IT, Mark Yun (Vân Mộ Hàn) đã trở thành một biểu tượng về ướcmơ lập nghiệp.
Ai cũngcó thể ấu trĩ, chỉ riêng anh là không thể, tất cả là vì lòng kiêu hãnh của anh,kiêu hãnh đến mức không cho phép mình thất bại. Anh biết rõ mình cần gì, cảnhnghèo khó trong quá khứ khiến anh thề phải đứng trên đỉnh cao thế giới, có trảgiá bao nhiêu cũng không tiếc. Nhưng điều gì khiến một người đàn ông hừng hựctham vọng mất bình tĩnh? Luật sư Quách đẩy gọng kính lên, Vân Mộ Hàn từ lúc vềVân Trạch đã tỏ ra thất thường. Trước đó ông còn tưởng anh chàng Hoa kiều nàykhông quen quy tắc ngầm ở trong nước, nhưng về sau mới phát hiện sự tình khôngđơn giản như vậy. Sự thất thường của Vân Mộ Hàn không lẽ là vì cô gái ở trongđồn cảnh sát? Ông có phần hiếu kỳ, người con gái như thế nào mới có thể làm tannúi băng, khiến cho vị giám đốc băng giá vững vàng, túc trí đa mưu biến thànhanh chàng lỗ mãng, nóng nảy, mất hết lý trí?
“Vụ củacô ấy còn có cách nào khác không?”.
“Giámđốc Vân, nếu bạn anh cứ khăng khăng là cô ấy không gửi bức ảnh đó thì vụ này sẽrất phức tạp. Lời khai của cô ấy sẽ không đáng tin, tôi khuyên không nên mạohiểm như thế. Nếu cô ấy chịu nhận thì tôi nắm chắc mười phần sẽ thắng kiện, đâychỉ là tranh chấp bình thường chuyện phóng viên phỏng vấn đi quá xa giới hạnthôi”.
“Cháuhỏi chú còn cách nào nữa không? Cô ấy đã không chịu nhận thì vụ này chú cứ làmtheo cách không chịu nhận!”.
“Việckhông đơn giản thế...”. Luật sư Quách cảm thấy đau đầu, day day giữa hai chânmày, người đàn ông bình tĩnh đến khi giở giói ra thì cũng khó xử lý.
“Việcđơn giản thì còn cần chú làm gì?”.
“Cũngkhông phải là không có cách, việc này là do Bệnh viện Nhân Tâm trình báo cảnhsát, Tiêu Nhân Tâm với ủy viên pháp luật thân thiết như vậy, chúng ta muốn điđường tắt e là không được, nhưng...”.
“Chúkhông cần giải thích với cháu những chuyện này, cháu cần kết quả chứ không cầnphương cách”.
“Tôinói rồi, vụ này rất đơn giản, paparazzi tiết lộ thông tin mật của ngôi sao vốnkhông phải là việc gì ghê gớm. Chỉ cần không liên can đến lừa đảo tống tiền thìsẽ không có gì cả. Nhưng cô An lại nhất định nói rằng mình không gửi bản báocáo xét nghiệm đó cho tòa báo, như vậy độ đáng tin của lời cô ấy sẽ giảm đi rấtnhiều, làm mọi chuyện phức tạp lên. Ảnh được gửi từ điện thoại của cô ấy, cô ấyphủ nhận không có nghĩa lý gì”.
“Cháucó thể nói với tòa, ảnh là tự cháu không cẩn thận làm lộ. Nếu cháu ra mặt làmchứng thì độ tin cậy sẽ rất cao phải không? Dĩ Mạch đã từng cứu mạng cháu, dùcô ấy có làm gì thì cháu cũng không muốn cô ấy gặp chuyện. Hơn nữa lần này côngty đại diện của cháu cũng phải chịu một phần trách nhiệm”. Luật sư Quách cònchưa nói hết thì một giọng nói đã cắt đứt lời ông.
Kim EunChae đeo kính đen đứng cạnh xe nở nụ cười xã giao với ông.
“Em đếnlàm gì?”. Vân Mộ Hàn hơi bất ngờ, cô đã nghe họ nói chuyện bao lâu rồi mà mìnhlại không hay biết.
“Côngty vừa mới cho em biết anh bị đưa vào đồn cảnh sát, chắc chắn là em phải đếnngay rồi. Việc của Dĩ Mạch em cũng biết rồi, là tại em không trao đổi chặt chẽvới công ty, em vừa cãi nhau một trận với người quản lý. Cái gì mà giả danhphóng viên với chả lừa đảo tống tiền, toàn là tin vớ vẩn trên mạng. Dĩ Mạchchưa từng đe dọa em. Fan của em bị báo chí gây nhầm lẫn nên mấy hôm trước mớilôi việc trước kia của Dĩ Mạch ra nói, làm xấu mặt cô ấy như vậy em thật áynáy. Lần này nếu có thể giúp được gì thì em rất vui lòng”.
“Luậtsư Quách, nếu cháu nói với cảnh sát là cháu không cẩn thận làm lộ báo cáo khámbệnh thì Dĩ Mạch có thoát gánh trách nhiệm không?”.
“Cảm ơnem, Eun Chae”. Vân Mộ Hàn thở phào nhẹ nhõm, chân mày anh lúc này mới dần giãnra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]