Chương trước
Chương sau
Anh bỗng thấy trongtim le lói chút ánh sáng, tựa như ráng chiều không chịu lắng mình ở nơi vô tận,gắng gượng xuyên qua tầng mây. Tình yêu của anh giống như tia sáng yếu ớt này,do dù là sắp tắt hẳn cũng quyết không buông xuôi.


Qua bậucửa sổ lốm đốm nắng, bầu trời ngoài cửa kính mang màu xanh trong vắt, tựa nhưgần trong gang tấc. Lò sưởi trong phòng bệnh mở rất mạnh, không khí khô congnhư lúc nào cũng có thể vỡ vụn thành bột. Cô gái ngồi trước cửa sổ giơ tay vềphía mặt trời, những tia sáng tư sáng lọt qua các kẽ ngón tay. Cô gái nhìn bàntay đăm đăm, Lục Thiều Trì thậm chí có thể cảm thấy ánh mắt của cô trượt quanhững nếp nhăn đan xen rõ ràng trên ngón tay, qua những khớp ngón tay tròntrịa, sau đó dừng lại ở ngón đeo nhẫn. Chiếc nhẫn bạch kim nạm kim cương cókhắc hoa văn hình mây kiểu cổ sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“DĩMạch”. Lục Thiều Trì chống cửa khẽ gọi, vì bị đâm xe, chân anh hiện giờ đi lạicòn khó khăn, lúc nói thấy chóng mặt.

“ThiềuTrì”. Cô gái quay lại, khuôn mặt nghiêng nghiêng ẩn trong bóng tối dần dần sángtỏ. Nhưng Lục Thiều Trì lại cảm thấy mặt mũi tối sầm một cách tuyệt vọng. Khuônmặt thon gọn tinh tế, mắt mày như vẽ, môi đỏ răng trắng, khí sắc mạnh khỏe, côgái trước mặt anh không phải Dĩ Mạch.

“Sao emlại có chiếc nhẫn đó?”. Đó là chiếc nhẫn anh tặng Dĩ Mạch, mỗi nét trên đó anhđều thuộc nằm lòng. Hình vương miện ẩn trong hai chữ cái “L♥M” mà anh tự tayvẽ, chỉ thuộc về họ. Nhưng giờ đây, nó lại xuất hiện trên tay người khác. Anhkhông tìm thấy Dĩ Mạch ở phòng bệnh của cô, ký ức trong lúc hôn mê dồn dập trởvề, căn phòng ấm áp mà anh thấy lạnh lẽo khác thường, hơi lạnh từ da thịt thấmđến tận tim.

“Anhvẫn còn giữ bí mật à? Đây chẳng phải là món quà anh chuẩn bị cho em sao? Vếtthương của anh thế nào rồi? Cô Tiêu nói anh bị đâm xe, em sợ quá mất ngủ cảđêm, sáng ra bay về nước luôn. Có cảm động không? Nhưng được cái anh vẫn cólương tâm, biết tặng em cái nhẫn này, cũng không mất công em vất vả một chuyến.Phải rồi, cái nhẫn này như dành riêng cho em ấy, vừa như in nhé. M, Mạc HânNhan, khai thật đi, anh thiết kế cái này lâu chưa?”. Mạc Hân Nhan cười híp mắtgiơ chiếc nhẫn trong tay, nụ cười dưới ánh mặt trời trông có phần chói lóa.

“Cáinhẫn này anh thiết kế cách đây hai năm rồi, M không phải là Mạc Hân Nhan mà làAn Dĩ Mạch, vợ chưa cưới của anh. Từ ngày quen cô ấy, anh đã chờ một ngày đượcđeo chiếc nhẫn đính hôn lên tay cô ấy. Vì thế, xin em trả lại anh”. Lục ThiềuTrì liếm đôi môi khô khốc, nếu không có sự rèn luyện giúp anh che giấu cảm xúc,thì chắc anh đã không thể bình tĩnh đứng đây nói với Hân Nhan lúc này.

“An...Dĩ Mạch?”. Mạc Hân Nhan ngây ra, cô vô thức lặp lại cái tên này. Nụ cười trongnháy mắt đông cứng lại trên gương mặt cô, trên môi hiện ra vẻ đắng cay.

“Anhnói cái nhẫn này không phải để cho em? Anh nói nó... nó để cho An Dĩ Mạch nàođó?”. Mạc Hân Nhan cắn môi, giọng nói hơi run rẩy.

“Ph

“Tạisao, Lục Thiều Trì?”.

“Anhkhông hiểu em đang nói gì?”. Thiều Trì lãnh đạm trả lời, trong lòng anh đangbấn loạn, Dĩ Mạch chắc chắn gặp chuyện rồi. Ý nghĩ này càng lúc càng mãnh liệttrong đầu anh, cô ấy đi đâu rồi? Cô ấy đã quẳng điện thoại đi rồi, giờ phải tìmcô ấy thế nào đây?

“Khônghiểu? Anh có biết em vui biết bao nhiêu lúc cô Tiêu đưa món quà này cho emkhông? Em chờ ngày này bao lâu rồi anh biết không? Lúc đó em thấy mình từ bỏtất cả về nước là đúng. Ai ngờ, đúng là em ngốc quá. Ngay từ đầu, em đã biếtngười như em với không tới nhà họ Lục. Nhưng em lại ngây thơ tưởng nhà anhkhông quan cách đến thế, không để tâm đến thân phận, hoàn cảnh của em. Em quátin vào tình yêu, em tin anh sẽ kiên định như trước đây, cho dù cô Tiêu có phảnđối đến mấy thì anh cũng vẫn ở bên em. Em đã tưởng tình yêu đích thực có thểvượt qua tất cả, nhưng em không ngờ lúc em cố gắng thì anh lại buông tay, đínhhôn với người khác”.

Cô giậtmạnh cái nhẫn, ném vào người Lục Thiều Trì.

“Mườihai cara kim cương, nặng thế em đeo không nổi. Anh đem đi mà dụ mấy tiểu thưquý tộc danh giá”.

“HânNhan, anh nghĩ em hiểu lầm rồi. Giữa chúng ta từ trước đến nay chưa từng cótình yêu”.

“Anhnói gì? Sao anh lại có thể nói như thế? Cho dù anh có muốn lấy người khác thìcứ nói một câu với em là được. Sao anh lại có thể xóa bỏ cả quá khứ của chúngta? Nếu không phải là yêu thì vì sao trước đây anh lại tốt với em như thế?Chẳng phải cô Tiêu vì tách chúng ta ra mà cố ý đưa em đi Mỹ bồi dưỡng? Giờ anhlại nói với em trước kia chúng ta không có gì, tất cả chỉ là hiểu lầm là sao?”.

“Anhkhông nghĩ ân cần với bạn bè là không phải. Hân Nhan, em xứng đáng được tốt hơnthế”.

“Hóa ralà em tự huyễn hoặc, em tưởng cô Tiêu giục em về nước, trao nhẫn cho em cónghĩa là cô ấy chấp nhận em rồi. Không ngờ cô ấy lại dùng cách này để sỉ nhụcem, để anh đích thân làm em tuyệt mọi hy vọng. Đáng ra em nên sớm hiểu, một đứacon gái tầm thường như em dựa vào đâu mà đi đòi tình yêu của người khác”.

“HânNhan, cho dù anh không yêu em thì em vẫn là một người quan trọng trong cuộc đờianh. Anh không muốn em vì chuyện này mà phủ nhận quyền được hạnh phúc của mình.Anh nói, em xứng đáng được tốt hơn thế”.

Mạc HânNhan ngẩng đầu, cô không nhận ra một chút giả tạo nào trong mắt Lục Thiều Trì,ánh mắt anh không hề né tránh, thẳng thắn thành thực. Phải, anh không yêu cô,rõ ràng không yêu. Điều này khiến cô càng tủi thân, Lục Thiều Trì, vì sao anhlại thẳng thắn như vậy? Không cho cô lấy một tia hy vọng nào?

“HânNhan, trên đời không chỉ có mỗi mình anh, và cũng không chỉ có mỗi một tìnhyêu. Lẽ nào em thật sự không nhận ra ai mới là người tốt nhất với em sao?”. Nóixong câu này, Lục Thiều Trì quay người bước luôn ra ngoài, anh đi hơi gấp, bênchân bị thương làm bước chân của anh hơi lảo đảo. Mẹ anh chắc chắn là biết tungtích của Dĩ Mạch, ba ngày anh hôn mê rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Vì điquá nhanh, vết thương ở chân lại toạc ra lần nữa, thấm ra ngoài lớp băng quấntrắng tinh thành những đốm đỏ thẫm, trông rất đáng sợ. Khuôn mặt tuấn tú hơinhợt đi, nhưng anh không cảm thấy đau vì có một nơi khiến tim anh còn đau đớnhơn cả vết thương... Giây phút đẩy cửa văn phòng Viện trưởng, anh đã đánh mấthết tất cả sức chịu đựng của mình.

“DĩMạch đâu rồi mẹ?”. Anh nghe thấy giọng nói của mình lạnh lẽo không chút tìnhcảm, nếu người đứng trước mặt anh không phải là mẹ mình thì anh đúng là khôngbiết mình sẽ gây ra chuyện gì.

“Con bịthương thì đừng có đi lung tung nữa, bản thân con cũng là bác sĩ, sao lại bấtcẩn thế? Ngộ nhỡ để lại di chứng thì làm thế nào?”. Tiêu Nhân Tâm tiến đến mộtbước, đỡ lấy anh.

“DĩMạch, cô ấy đâu rồi ạ?”. Người đứng trước mặt là mẹ anh, cho dù bà có làm gì,anh chỉ có thể chịu đựng, không thể oán trách điều gì.

“Cô tacó tay có chân, đi đâu mẹ làm sao mà biết được?”.

“Chiếcnhẫn sao lại ở trong tay mẹ?”.

“Cô tatrả lại cho mẹ, có lẽ cô ta cũng tự biết mình không xứng đeo nó, hoặc là cô takhông muốn đùa cợt với con nữa. Thiều Trì, mẹ biết trước kia mẹ can thiệp vàochuyện riêng của con quá nhiều, lần này Hân Nhan về rồi, con hãy gần gũi nónhiều hơn, mẹ sẽ không phản đối chuyện của các con nữa”. Tiêu Nhân Tâm có vẻsốt ruột, rõ ràng là bà không muốn tiếp tục lằng nhằng với vấn đề này.

“Sao mẹlại gọi cô ấy về? Sao lại đưa cô ấy cái nhẫn con tặng Dĩ Mạch? Trước kia mẹ vẫnghét bọn con thân thiết với nhau cơ mà? Giờ sao lại làày?”.

“Ai bảomẹ ghét Hân Nhan? Mẹ ghét nó thì sao còn đưa nó đi Mỹ? Bố nó là cánh tay đắclực của bệnh viện chúng ta, cũng là thầy của con, sao mẹ lại ghét nó được? Contưởng đứa con gái nào cũng nhơ bẩn như Dĩ Mạch sao?”.

“Sắpxếp nhiều việc như thế mẹ không mệt à? Dù thế nào thì cũng không ai thay thếđược Dĩ Mạch. Cho dù người khác có tốt mấy thì đối với con đó cũng chỉ là ngườikhác, không phải cô ấy”.

“Connhất định phải cãi lại mẹ à? Thiều Trì, con không còn ở tuổi nổi loạn nữa đâu,con cần làm chuyện ấu trĩ thế này sao? Con chỉ cần bình tĩnh nghĩ cho kỹ, An DĩMạch có thân thế thế nào, bố cô ta là một phóng viên vì nhận hối lộ mà bị sathải, bản thân cô ta đã từng làm gái bao, cô ta lại còn ăn cắp tài liệu quantrọng của bệnh viện. Đừng nói là mẹ, bất kỳ người mẹ nào khác cũng không chấpnhận con trai mình tìm người vợ như vậy! Mẹ biết con đang nghĩ gì, con tưởng mẹham thế lực, tưởng mẹ đòi môn đăng hộ đối. Lúc này, con đưa bất kỳ cô gái có lýlịch trong sạch nào về nhà, mẹ cũng không phản đối, nhưng con lại đi thích mộtđứa con gái làm vợ khắp người ta, con bảo mẹ phải làm sao?”.

“Rốtcuộc là Dĩ Mạch có thật làm vợ khắp người ta hay mẹ có thành kiến với cô ấy? Mẹlàm gì cô ấy rồi? Vì sao mẹ lại ghét cô ấy như thế?”.

“Connói vớ vẩn cái gì thế? Mẹ không hề quen An Dĩ Mạch, sao lại... sao lại có thểcó thành kiến với cô ta?”. Nghe con trai hỏi, Tiêu Nhân Tâm biến sắc, lời lẽcũng trở nên úp mở. Thái độ đột nhiên thay đổi của bà khiến Lục Thiều Trì sinhnghi, lẽ nào chuyện trước kia của Dĩ Mạch có liên quan đến mẹ anh thật?

“Conhỏi mẹ lần cuối cùng, Dĩ Mạch đâu rồi?”.

“Mẹ khôngnói chuyện này với con nữa, tối nay mẹ hẹn ăn cơm với nhà họ Mạc rồi, con vàHân Nhan đến sớm nhé. Con còn chưa khỏi, để mẹ bảo tài xế đưa con đi”. Giọngnói của Tiêu Nhân Tâm có phần mềm ra.

“DĩMạch ở chỗ nào? Có phải cô ấy có chuyện gì rồi không?”

“Giáosư Mạc đối với con như con đẻ, ông ấy muốn mời con ăn bữa cơm mà con cũng khôngchịu à? Đứa con gái đó quan trọng đến thế sao?”.

“Con sẽđến thăm thầy Mạc, nhưng phải là đưa Dĩ Mạch cùng đến thăm thầy. Con cảm ơn mẹđã lấy lại nhẫn giúp con, con vẫn còn nợ Dĩ Mạch lời cầu hôn chính thức. Mẹkhông muốn cho con biết Dĩ Mạch đâu thì con đi hỏi Trần Sở Dương”.

“TrầnSở Dương không có ở Vân Trạch”.

“Khôngthể nào, Hân Nhan về rồi, anh ấy chắc chắn không thể đi lúc này được”.

“Mẹđiều cậu ấy đi. Mẹ không biết ba đứa bọn con đang làm gì, cậu ấy đi Bắc Kinhtham gia lớp bồi dưỡng nội bộ rồi, không thể nhận điện thoại của con được”.

“Thếthì con sẽ đi Bắc Kinh tìm anh ấy”.

Khi LụcThiều Trì quay người bỏ đi, anh còn vừa kịp nhìn thấy Mạc Hân Nhan ở cửa. Côthẫn thờ nhìn anh, thần sắc mơ hồ như ánh hoàng hôn sắp tàn. Anh liếc nhìn cômột cái nhưng không nói gì hết. Chắc là cô đã nghe thấy những lời anh nói rồi,có thể cô sẽ bị tổn thương, sẽ đau khổ, nhưng những điều đó không quan trọngnữa rồi; anh không quen lập lờ nước đôi, có những lúc kiên quyết từ chối làcách giải quyết vấn đề tốt nhất. Trong hành lang, Lục Thiều Trì vừa đi vừa tháotừng vòng từng vòng băng cứu thương đang quấn quanh tay mình, ném vào sọt rác.Khi áo khoác chạm vào miệng vết thương, chân mày anh bỗng cau lại.

“Lưu hả? Tôi là Lục Thiều Trì, đặtcho tôi vé máy bay đi Bắc Kinh tối nay, càng sớm càng tốt”.

Lúc máybay cất cánh, trái tim bức bối của Lục Thiều Trì dần bình tĩnh lại. Nhớ lại ánhmắt giận dữ của Tiêu Nhân Tâm, nét mặt bị tổn thương của Mạc Hân Nhan, anh thấybất lực, hóa ra mình không lạnh lùng như vũng nước chết, vẫn có những việckhiến anh phải lúng túng, mất phong độ. Trước kia không phải là không có mâuthuẫn với mẹ, anh hoặc thỏa hiệp hoặc làm ngơ, thường có thể ung dung xử lý mọichuyện êm đẹp, đâu ra đấy. Anh cười nhạt một tiếng, người nhà họ Lục đều rất sĩdiện, anh cũng không phải ngoại lệ. Hôm nay, khi Tiêu Nhân Tâm đưa Mạc Hân Nhanđến gặp anh, lôi việc trước kia ra chất vấn anh từng chuyện một, anh mới biếthóa ra khoảng cách giữa mình với mẹ đã rộng đến thế. Sự chững chạc già dặntrước kia, niềm kiêu hãnh và ung dung trước kia, chẳng qua đều là huyễn hoặc.Hóa ra cảnh chung sống hòa thuận trước kia không phải là vì cách xử lý mọi việccủa anh tốt đẹp hoàn mỹ, mà là vì thế giới này phần đông mọi người đều quensống giả tạo. Trên đời này có mấy người như Dĩ Mạch, yêu ghét rõ ràng, từ chốimọi thói đời? Chính vì thế nên cô không biết bợ đỡ, cho dù có muốn cầu xin điềugì cũng chỉ biết làm nũng mà thôi. Người con gái như vậy, làm sao lọt vào mắtTiêu Nhân Tâm được? Người con gái như vậy, anh làm sao mà buông tay cho được?

Dườngnhư từ khi còn rất nhỏ, anh đã không còn biết lũng bố mẹ. Nền giáo dục nghiêmkhắc từ nhỏ trong gia đình khiến anh luôn tự nhắc mình là người nhà họ Lục, tựtrọng tự cường, không để lộ một chút yếu đuối. Bố mẹ không phải là để anh vuivẻ tâm sự mà là quyền uy để hướng tới. Họ không cần một đứa trẻ nghịch ngợm màcần một Lục Thiều Trì có thể khiến họ tự hào kiêu hãnh. Thứ mà anh có hoàn toànkhông phải là yêu chiều, mà là cách giáo dục nuôi dạy hà khắc. Khi Dĩ Mạch nângtấm biển ăn xin kéo gấu áo anh, giây phút đó, anh như nhìn thấy bản thân mìnhcũng đáng thương như thế. Anh thích những mưu kế trẻ con của cô, thích cái mènheo và sự độc đoán của cô, mà không nỡ từ chối. Anh hết mực chiều chuộng sựtham lam, ỷ lại của cô. Anh như một chú cá từ nhỏ đã mất bạn đồng hành, ngượcdòng mà tiến, cho dù ở trên cao đến đâu vẫn khao khát một cuộc sống ngọt ngào,bình yên mà mình đang thiếu thốn.

Anh khẽngả người vào lưng ghế, nhắm mắt lại vẫn có thể thấy cô đang nhảy loi choitrước mặt, vui vẻ gọi anh là “đốc tờ Lù”. Còn nhớ hồi mới hẹn hò, lần đầu tiênđến căn hộ của anh, cô đứng bên tủ áo, lấy bộ vest của anh ra gí chiếc mũi xinhvào cổ áo ngửi ngửi. Sau đó láu lỉnh làm mặt ghen tuông nói, hình như có mùinước hoa. Anh rũ rũ áo, những hạt bụi li ti bay lên, cô chau mày hắt hơi liềnmấy tiếng. Lục Thiều Trì, cái áo này bao lâu không mặc rồi? Cô bịt mũi hỏi. Anhcười giễu cô, mua về mãi không có dịp mặc thế mà lại ngửi thấy mùi nước hoa,đúng là mũi cún. Cô chống nạnh nói, quần áo mua về không mặc, sắp bị nhậy cắnthủng rồi, Lục Thiều Trì, anh cứ bừa bãi thế này à? Anh nhớ rõ lúc đó mình trảlời thế nào, anh nói: Làm thế nào được, ai bảo nhà anh thiếu một nữ chủ nhânchứ?

Hóa ra,ngay từ lúc ấy anh đã muốn sống trọn đời với cô. Thực ra cô không biết chăm sócngười khác, nấu cơm cơm khê, xào rau rau cháy, giặt quần áo thì phải cầm theosách hướng dẫn để thao tác máy giặt, rửa bát thì thường xuyên làm đứt tay... Côthậm chí còn không biết chăm sóc bản thân, lúc thì quên uống thuốc, lúc lại bấtcẩn uống thuốc quá date... những chuyện ấy toàn là chuyện thường ngày ở huyện,anh không dám hình dung nữa. Lần này Dĩ Mạch đột ngột biến mất khiến anh liên tụcnghĩ đến những tình huống xấu nhất.

Anh vàDĩ Mạch không còn thời gian để bỏ lỡ nữa. Khi Dĩ Mạch chấp nhận lời cầu hôn củaanh, anh đã là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới. Nhưng đúng lúc anh cảmthấy mình đang từng bước từng bước tiến vào trái tim cô, thì tất cả lại rốitung lên.

DĩMạch, em ở đâu?

Anhnhìn về phía xa xa, trước mắt là biển mây mênh mông, cảnh máy bay khổng lồ đèlên bóng trời chiều, cắt bầu trời thành hai màu lam và vàng rõ rệt. Một chútánh sáng mỏng như cánh ve tràn ra giữa mây trời. Thời khắc hôn buông xuống thậttráng lệ, từ trên máy bay ngắm nhìn mây chiều chầm chậm sa xuống, anh thấy bồihồi, xúc động. Anh bỗng thấy trong tim le lói chút ánh sáng, tựa như ráng chiềukhông chịu lắng mình ở nơi vô tận, gắng gượng xuyên qua tầng mây. Tình yêu củaanh giống như tia sáng yếu ớt này, cho dù là sắp tắt hẳn cũng quyết không buôngxuôi.

DĩMạch, em nghe thấy chưa? Cho dù có thế nào, anh cũng không buông xuôi.

Anh nắmchặt chiếc nhẫn trong tay, kim cương cứng nhọn đâm vào lòng bàn tay anh đau âmỉ.

Máy bayxuyên qua tầng mây, chậm rãi hạ cánh, từng đám vàng kim mở ra như cuộn tranhthủy mặc. Sân bay thủ đô sáng rực như ban ngày, lúc bước ra khỏi sân bay, tâmtrạng bị dồn nén khiến Lục Thiều Trì quyết tìm ra lối thoát. Dĩ Mạch, cho dù emcó ở đâu, anh cũng nhất định sẽ tìm thấy em.

Khôngdừng lại, anh bắt xe đi thẳng đến nơi Trần Sở Dương tập huấn. Đến được ký túcxá của Trần Sở Dương thì trời đã tối hẳn. Trần Sở Dương lúc này cũng đang lolắng không yên, vừa nhìn thấy Lục Thiều Trì đẩy cửa vào, anh bật dậy.

“ThiềuTrì, cậu đến đây làm gì? Bị thương thế nào rồi? Hôm đó cậu làm tôi sợ gần chết!Hân Nhan về chưa? Cậu gặp cô ấy chưa?”. Anh túm lấy Lục Thiều Trì nhìn chămchăm.

“Khoanhẵng hỏi những chuyện đó, em hỏi anh, Dĩ Mạch đang ở đâu?”. Lục Thiều Trì khôngmuốn mất thời gian vào chuyện hỏi han, anh vội vã hỏi.

“Cậuchưa đi đón Dĩ Mạch về à? Cậu đến Bắc Kinh làm gì? Dĩ Mạch gặp chuyện rồi!”,Trần Sở Dương có vẻ nóng nảy nói. “Dĩ Mạch gặp chuyện rồi”, câu nói này xácđịnh mọi dự cảm xấu của anh, tim Lục Thiều Trì như ngừng đập.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.