Nỗi sợ hãi dâng lêntrong tim, anh chỉ thấy hơi lạnh lan tỏa khắp người, anh chưa từng thấy sợ nhưthế bao giờ, cũng chưa từng thấy Dĩ Mạch như vậy. Anh không biết những ngườinày đã làm gì cô, cô gái dù đối mặt với cái chết cũng không run sợ này, giờ saolại yếu mềm đến thế. Rốt cuộc ai lại có thể tàn nhẫn ép cô đến như thế?
Dĩ Mạchvà Thiều Trì đáp chuyến bay sáng sớm hôm sau về Vân Trạch. Lúc máy bay cấtcánh, cô dán mặt vào cửa kính, nhìn cánh máy bay to rộng lướt qua đường băng.Xa xa, những tòa nhà khổng lồ dần dần biến thành từng chấm từng chấm nhỏ vàcuối cùng thì biến mất. Bên dưới là mây trắng mênh mông, từng đám từng đám nhưmột biển tuyết.
Dĩ Mạchnhớ lại hồi bé đi Bắc Kinh, ngồi trong toa tàu hỏa cóđiều hòa chạy chậm rì, trên đường cô say tàu, nôn suốt hai ngày. Về đến VânTrạch cô không chịu đi tàu hỏa nữa, cả nhà đành phải mua vé máy bay cho cô. Đólà lần đầu tiên cô đi máy bay, rất hiếu kỳ liên tục ấn nút ở trước ghế, liêntục gọi cô tiếp viênnh đẹp đến mang đồ uống cho cô.
“MạchMạch, thấy không? Bên dưới có bao nhiêu là hộp to hộp nhỏ, trong đó có cả nhàmình đấy!”.
“Bố nóidối, cái hộp nhỏ như thế làm sao là nhà mình được?”.
Còn nhớlúc máy bay sắp hạ cánh, bố chỉ thành phố Vân Trạch ngay bên dưới, cười nựngcô. Cô nhìn Vân Trạch càng lúc càng hiện rõ, trong tim dâng lên cảm giác vừaquen vừa lạ. Thành phố này từng có gia đình cô. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-tren-dong-bay-mai/2987902/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.