Ta lắc đầu: "Nếu thiếp thực sự thông minh thì Hầu gia đã không chọn thiếp. Thiếp chỉ hy vọng chúng ta có thể nói rõ trước, tránh để sau này khó xử."
Đây là lợi ích lớn nhất mà ta có thể tự mình tranh thủ.
Tĩnh An Hầu gật đầu: "Được, sau này chuyện trong Hầu phủ đều do phu nhân là nàng quản lý. Mọi việc đi lại giao thiệp thân thích cũng do nàng phụ trách. Còn viện của Bạch di nương và thư phòng của ta thì không cần nàng bận tâm."
Thư phòng mới là nơi quan trọng nhất.
Quả nhiên, hắn không tin tưởng ta.
Tuy nhiên, như vậy đã là rất tốt rồi.
Ta mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nghiêm túc nói: "Đa tạ Hầu gia."
Trước khi chia tay, ta khẽ nói: "Hầu gia là người làm đại sự, cũng cần biết gia đình sợ nhất là không đồng lòng, như vậy đối với con cháu đời sau cũng là tai họa vô cùng."
Tĩnh An Hầu lạnh lùng nói: "Không cần nàng phải dạy dỗ ta."
"Thiếp không dám."
Ta lùi lại phía sau để nhường đường.
Cứ như vậy, hai tháng sau, ta vẫn gả cho Tĩnh An Hầu Ngô Chi Vu.
Tổ mẫu thương xót ta, cho ta không ít của hồi môn.
Phụ mẫu sợ Hầu phủ coi thường ta nên cũng dốc hết của cải trong nhà ra.
Ta bảo mẫu thân cất lại một ít, nói: "Trong nhà sau này còn chưa biết thế nào, đệ đệ tuổi còn nhỏ nên để dành cho đệ ấy một ít để học hành cưới vợ."
Đệ đệ ta, Cao Diệu Thiên, vừa tròn mười tuổi, sau này còn nhiều chỗ cần dùng tiền.
Mẫu thân khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-ngu-sac-tan/5053478/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.