Từ sau hôm chia tay ở chợ đêm đến giờ, Vân Tịch và Phùng Thiệu Sơn tuy là người cùng đường cùng lối, sớm tối gặp nhau nhưng không ai nói với ai câu nào.
Cả hai bây giờ còn xa lạ hơn cả lúc trước, ít nhất lúc ấy mỗi ngày đều chào hỏi nhau, bây giờ cả hai chỉ thấy đối phương từ xa đã vội tránh mặt.
Ngay cả đầu óc đơn giản như tiểu Phúc tử còn cảm thấy có vấn đề, cậu ta nhiều lần lén hỏi Lưu Vũ nhưng chỉ nhận được câu trả lời trước sau như một.
“Chuyện của ai thì hỏi người ấy, hỏi tôi làm gì.”
Ô mai gót Vũ ca cứ đùa, nhìn mặt anh Sơn thế có cho mười lá gan em cũng không dám đâu.
Nhóc Mặc cũng nhiều lần tìm Vân Tịch đến chơi nhưng cô toàn viện cớ từ chối. Hôm nay, mới buổi sáng thằng nhóc đó đã gọi điện tới khóc lóc làm cô sôi hết cả ruột gan liền đồng ý. Cô để ý chiều nào người kia cũng rất ít khi rời khỏi tiệm, mình chỉ qua thăm mèo chút thôi sẽ không đụng mặt.
Ba giờ chiều, Vân Tịch nhờ chú Nghiêm trông tiệm giúp, cô nhanh chóng đạp xe đến khu chợ gần nhà lúc trước.
Lần đầu tiên đến nhà Phùng Thiệu Sơn thăm mèo, bà ngoại Phùng liền nhận ra cô là cô bé hỏi thăm chổ mua xe đạp hôm trước, còn liên tục kéo tay cô gọi cô là tiểu Tịch. Sau lần đó trong mỗi bữa cơm bà ngoại Phùng cũng hay nhắc đến cô, nhưng Phùng Thiệu Sơn chưa kịp nói với cô…hai người đã chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-bay-ngang-nui/3031064/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.