Sau khi Sở Tích bị người đại diện “bế” đi từ buổi gặp hôm trước, Vân Tịch cả tuần nay cứ trầm ngâm suy nghĩ mãi về mấy lời cô ấy nói. 
“Đừng có nói với tớ là cậu không cảm nhận được là anh ta thích cậu nhiều thế nào, cậu một câu cũng chưa nói đã rời đi như thế..nếu tớ không biết chuyện gì thì chắc chắn tớ sẽ nghĩ cậu là tra nữ. Đùa giỡn tình cảm người khác xong rồi đá đít họ, đúng là đồ tồi.” 
“….” 
“Nói thật nếu tớ không phải là bạn cậu thì chắc chắn sẽ khuyên anh ta đừng nhớ gì đến cậu nữa, quên quách đi cho bớt khổ.” 
“…” 
“Ít nhất cũng nên giải thích cho anh ta hiểu, nói hết ra một lần cho xong.” 
“….” 
“Vân Tịch, nếu cậu để lỡ mất anh ấy, cậu sẽ hối hận đến chết mất.” 
“…” 
Từng câu từng chữ, khuyên cũng có, nhẹ nhàng tâm sự cũng có, la mắng cũng đã dùng đến. Vân Tịch làm sao không hiểu những gì cô ấy nói, nhưng với tình hình hiện tại có vẻ Phùng Thiệu Sơn vẫn còn giận dữ lắm. 
Hay là dỗ dành anh ấy một chút nhỉ? 
Nhưng cô chỉ mới dỗ dành người già và cả trẻ em thôi, chứ người đàn ông giận dỗi thì cô thật sự chưa thử qua bao giờ. Bỗng trong đầu cô loé lên một suy nghĩ, được rồi cứ quyết định thế đi, dù sao anh cũng là “đối tác” thử nghiệm mọi vấn đề tình cảm của cô, nên lần này cứ thử xem sao! 
Nói là làm, Vân Tịch đi qua tủ kem 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-bay-ngang-nui/3031033/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.