Chương trước
Chương sau
Sau khi Sở Tích bị người đại diện “bế” đi từ buổi gặp hôm trước, Vân Tịch cả tuần nay cứ trầm ngâm suy nghĩ mãi về mấy lời cô ấy nói.

“Đừng có nói với tớ là cậu không cảm nhận được là anh ta thích cậu nhiều thế nào, cậu một câu cũng chưa nói đã rời đi như thế..nếu tớ không biết chuyện gì thì chắc chắn tớ sẽ nghĩ cậu là tra nữ. Đùa giỡn tình cảm người khác xong rồi đá đít họ, đúng là đồ tồi.”

“….”

“Nói thật nếu tớ không phải là bạn cậu thì chắc chắn sẽ khuyên anh ta đừng nhớ gì đến cậu nữa, quên quách đi cho bớt khổ.”

“…”

“Ít nhất cũng nên giải thích cho anh ta hiểu, nói hết ra một lần cho xong.”

“….”

“Vân Tịch, nếu cậu để lỡ mất anh ấy, cậu sẽ hối hận đến chết mất.”

“…”

Từng câu từng chữ, khuyên cũng có, nhẹ nhàng tâm sự cũng có, la mắng cũng đã dùng đến. Vân Tịch làm sao không hiểu những gì cô ấy nói, nhưng với tình hình hiện tại có vẻ Phùng Thiệu Sơn vẫn còn giận dữ lắm.

Hay là dỗ dành anh ấy một chút nhỉ?

Nhưng cô chỉ mới dỗ dành người già và cả trẻ em thôi, chứ người đàn ông giận dỗi thì cô thật sự chưa thử qua bao giờ. Bỗng trong đầu cô loé lên một suy nghĩ, được rồi cứ quyết định thế đi, dù sao anh cũng là “đối tác” thử nghiệm mọi vấn đề tình cảm của cô, nên lần này cứ thử xem sao!

Nói là làm, Vân Tịch đi qua tủ kem của Triệu Kiến Toàn, khoá chặt mục tiêu là đống kem dâu trước mắt, tay thoăn thoắt lấy kem bỏ đầy hai túi bóng.

Triệu Kiến Toàn thấy cảnh này hai mắt mở to, nuốt nước bọt, lắp bắp hỏi: “Cô định mở “đại tiệc” kem dâu hay sao mà mua nhiều thế?”

Vân Tịch cười đáp anh ta, tay vẫn liên tục “đào” tìm kem dâu trong tủ: “Mua để dỗ người.”

Tiếp tục nuốt nước bọt thêm một lần nữa, Triệu Kiến Toàn suy nghĩ với số kem này người đó không bị rụng răng cũng sẽ bị viêm họng đến một tháng trời, không biết sau khi nhận được đống kem này người đó có dám giận cô tiếp không nữa…chúc bình an, Chúa sẽ bảo vệ bạn.

Vân Tịch nào hay biết suy nghĩ của anh ta, sau khi đảm bảo là không còn sót lại một cây kem vị dâu nào, cô vui vẻ thanh toán: “Bao nhiêu đây ông chủ?”

“Lấy rẻ thôi 200 đồng là được rồi.” Còn tiền dư để dành cho người ấy nhập viện đi.

Nhìn đống kem trước mắt không biết nên đưa cho Phùng Thiệu Sơn thế nào nữa, trước mắt tạm gửi ở chổ của Triệu Kiến Toàn, khi nào gặp cô sẽ đưa cho anh sau vậy. Còn về phần Triệu Kiến Toàn, đương nhiên là anh ta vui vẻ đồng ý, dù sao cô cũng đã mua gần kem trong tủ của anh ta rồi còn đâu.

Hôm qua, tiểu Mặc đã lén gọi điện thoại cho Vân Tịch, rủ cô đến nhà chơi, cô cũng đã hứa là hôm nay sẽ ghé rồi. Dù sao cũng sắp đến giờ ăn trưa, Vân Tịch vui vẻ đóng cửa, đạp xe đến nhà Phùng Thiệu Sơn.

Phùng Thiệu Sơn đang băng qua đường thì thấy bóng dáng của cô nhóc nào đó vui vẻ đạp xe đi, không biết lại làm trò gì nữa. Anh đi thẳng đến tủ kem lớn của Triệu Kiến Toàn, vừa định mở túi bóng lấy kem dâu đã bị anh ta dùng đồ đuổi ruồi ngăn lại.

“Thí chủ xin dừng tay, chọn cô nương khác đi.”

“Cậu lại nói nhảm gì nữa.” Phùng Thiệu Sơn mặc kệ Triệu Kiến Toàn đang nói nhảm, quyết tâm lấy cho bằng được kem dâu.

“Cậu lựa cái khác đi, mấy cái trong túi này người ta mua hết rồi.”

“Gì chứ? Ai bị hâm mà lại mua nhiều kem thế này? Tính để “đóng băng” lòng người luôn hay sao?” Số kem trong túi bóng một ngày có ăn ba cây đi chăng nữa thì cũng hơn một tháng mới hết đấy nhé!

“Người ta là sủng ái “dâu cô nương” cậu có thể chọn cô nương khác đi, hay là “socola cô nương”, “chanh chua cô nương”, hay là “đá tuyết cô nương” nhé?”

Phùng Thiệu Sơn nghe Triệu Kiến Toàn nói một hồi, hai tai cũng ong cả lên, bực bội vò đầu: “Ông đây không thèm mua nữa.”

Thấy anh bực bội quay lưng, Triệu Kiến Toàn còn bồi thêm một câu: “Hay là “hột vịt muối cô nương” có được không?”

Nghe từng trận cười của anh ta, Phùng Thiệu Sơn nghiến răng, không biết ai mà lại độc sủng “dâu cô nương” của anh ta vậy!



Mà khoan đã! Dâu cô nương lại là cái quỷ gì nữa vậy?

——

Đương nhiên là Vân-kẻ độc sủng “dâu cô nương”- Tịch vẫn chưa hay biết mình bị ghi hận, cô đang vui vẻ chơi đến quên trời mây với Lọ lem và tiểu Mặc.

“Lọ lem đừng liếm, nhột quá.”

“Chị Vân Tịch mau đẩy nó ra đi.”

Bà ngoại Phùng thấy mấy đứa đang chơi vui quên trời đất cũng không quên nhắc nhở: “Xuống ăn cơm đi, để lát còn đi làm nữa.”

“Vâng, con xuống ngay đây.”

Cuộc chiến giữa mèo và người cuối cùng cũng kết thúc, Vân Tịch bới cơm cho bà ngoại Phùng, lúc quay sang đã thấy tiểu Mặc cầm chén nói: “Để em bới cho chị Vân Tịch.”

“Ngoan quá, hình như tiểu Mặc lại cao hơn rồi.”

Cậu nhóc tay xới cơm nhưng vẫn không quên đắc ý nói: “Em lớn rồi, đợi mấy năm nữa em sẽ cưới chị Vân Tịch.”

Vân Tịch và bà ngoại Phùng nghe được mấy lời này liền cười nghiêng ngả, bà lão đưa tay cốc đầu cậu nhóc: “Con nói vậy trước mặt anh trai con xem nó có tét mông con không?”

“Anh trai nói chị Vân Tịch không thích anh trai, cũng không cần anh trai, nên chị Vân Tịch mới bỏ đi. Anh ấy còn nói chị Vân Tịch chỉ thích mỗi tiểu Mặc thôi, còn anh trai thì chị Vân Tịch không thích đâu.”

“Mà bà ơi, không thích nhau thì sẽ không ở cạnh nhau được ạ? Vậy chị Vân Tịch và anh trai không thể dắt con đi chơi giống như lúc trước nữa hả bà?”

Những lời nói vô tri của tiểu Mặc làm tim Vân Tịch hẫng mất một nhịp, chỉ nghe thôi mà cô đã thấy đau lòng khôn xiết, không biết lúc nói ra tâm trạng anh còn tổn thương đến mức nào?

Bà ngoại Phùng luôn để tâm đến Vân Tịch, thấy cô từ lúc nghe được nhưng lời ấy sự hối hận và tự trách giăng đầy trên mặt. Kéo tay Vân Tịch, nhẹ nhàng vỗ về: “Con có việc riêng nên mới bỏ đi không nói câu nào có phải không? Bà già rồi nhưng mắt vẫn chưa loè đâu, con cũng như nó, mấy tháng nay cũng không vui vẻ gì.”

“Thằng nhóc đó, bà nhìn nó lớn lên nên mấy tháng nay nó gạt ai cũng không gạt được bà. Bề ngoài thì nó cứ dửng dưng như không sao nhưng đó chỉ là giả vờ là nó không đau thôi, vì nếu có nói ra thì cũng không ai giúp được nó.”

Bà đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khoé mi cô, mỉm cười nói tiếp: “Nhưng con đã trở về rồi, cháu trai bà có thể vui tươi trở lại rồi.”

Vân Tịch lắc đầu, giọng nức nở: “Nhưng…anh ấy vẫn giận cháu lắm.”

“Nó giận thì dỗ dành nó, nó cũng không thể đuổi con đi được. Những lời độc miệng nó nói với con nhưng trong lòng nó lại đau hơn con rất nhiều.”

Bà ngoại Phùng quay mặt Vân Tịch sang đối mặt với bà, hai mắt bà nhìn thẳng vào mắt cô, chân thành nói: “Vân Tịch, coi như là bà ép con cũng được, nhưng đừng bỏ nó lại một mình thêm lần nào nữa, hứa với bà được chứ.”

Vân Tịch gật đầu, hứa với bà.

Mấy tháng này tuy là Phùng Thiệu Sơn không nói gì nhưng bà vẫn nhận ra được là nó khổ tâm đến mức nào.

Buổi sáng nó thường ngồi ngây ngốc nhìn cây hoa lài, không biết suy nghĩ gì, buổi tối thì lại lái xe chạy đi đâu mất tới tận gần sáng mới về. Cứ như thế lặp đi lặp lại, cứ như là cái xác không hồn vậy, bên ngoài bình thường, bên trong lại đổ nát hoang tàn. Tuần trước bà thấy nó trở về, tuy không biểu hiện ra mặt nhưng niềm vui thường khó giấu, bà liền biết Vân Tịch trở về rồi. Kêu tiểu Mặc hẹn cô đến nhà, lại mượn lời tiểu Mặc để đốc thúc đứa nhỏ này.

Hai đứa đều là những đứa trẻ bà thương yêu, nhìn bọn nhỏ đau khổ bà cũng không đành lòng.

Bà ngoại Phùng nói chuyện với cô cả buổi trời, đến khi Vân Tịch ra về, bà lão còn nắm tay, tỉ mỉ dặn dò: “Hai hôm nữa là giỗ của mẹ Thiệu Sơn, con nhớ là phải đến đấy nhé.”

“Nhưng mà lỡ anh ấy không vui thì sao ạ..” Khi trước chắc chắn Phùng Thiệu Sơn sẽ nói trước với cô, nhưng lần này gần như thế mà vẫn không thấy anh nói câu nào.

“Kệ nó, cháu là khách của bà, nó dám nói nửa lời bà liền đánh nó một trận.”

“Được, cháu sẽ đến ạ.”

Bà ngoại Phùng nhìn theo bóng lưng Vân Tịch thầm nghĩ, bà đã giúp hết sức rồi, phần còn lại là tuỳ duyên bọn nhỏ vậy.



——

Vân Tịch đạp xe về đến tiệm đã thấy Phùng Thiệu Sơn đang bị Dương Mẫn quấn lấy, cô nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô ta.

Dương Mẫn này từ hôm cô mở cửa lại đã âm dương quái khí qua tiệm cô nói mấy lời sáo rỗng không đâu khiến cô bực mình, nếu cô ta không phải là phụ nữ thì chắc chắn Vân Tịch đã đánh cô ta đến bờm đầu rồi. Chưa hết mấy hôm trước còn lên mặt, khoác tay Phùng Thiệu Sơn hòng làm Vân Tịch tức giận, nhưng rất nhanh cũng đã bị Phùng Thiệu Sơn đẩy ra. Chứng tỏ là anh cũng không thích cô ta, Sở Tích cũng đã nói với cô.

“Con nhỏ Dương Mẫn kia là đối thủ hiện tại của cậu, nó mới tới đây không lâu nhưng rất thích quấn lấy Phùng Thiệu Sơn. Tớ không muốn mất suất bảo dưỡng xe trọn đời vào tay con nhỏ đó đâu.”

Được rồi, coi như là giúp đỡ Phùng Thiệu Sơn thoát khỏi ma chưởng Dương Mẫn này, giúp bạn thân vẫn giữ được được suất bảo dưỡng xe, Vân Tịch cô sẽ ra tay dẹp loạn.

Nhớ đến những lời bà ngoại Phùng nói như được tiêm máu gà, xách hai túi kem vừa lấy ở tiệm của Triệu Kiến Toàn, đằng đằng sát khí tiến đến chổ hai người họ.

“Phùng Thiệu Sơn! Em đem kem dâu đến bồi lỗi với anh, mong anh nhận cho.”

Nhìn đống kem trước mắt, miệng của anh cũng méo hết cả lại, răng ê ẩm đau, có chút nói không nên lời: “Cô đem về đi.”

Gì chứ? Kẻ hâm hâm đó lại là em sao Vân Tịch?

“Vậy là anh không nhận sao?”

Vân Tịch hai mắt rưng rưng nhìn anh, giọng nói nũng nịu. Xém tí là anh đã buông vũ khí đầu hàng nhưng rất nhanh đã lấy lại bộ mặt lạnh lùng.

“Tôi không cần, cô đem về đi.” Nói rồi anh quay lưng đi vào trong, chỉ sợ ở thêm một lát sẽ nhịn không được mà nhận lấy túi kem của cô.

Dương Mẫn đắc ý nhìn cô: “Vân Tịch!Cô đúng là mặt dày anh ấy đã từ chối cô mấy lần rồi mà không biết ngượng. Cô nên tự lượng sức mình, ai mà thèm mấy que kem của cô chứ.”

Nhớ lại lần trước anh cũng đã từ chối Vân Tịch một lần, còn nói cô ấy là người lạ không thân. Tuy cô là người lạ nhưng anh cũng chưa bao giờ nói thế với cô, lần này cũng vậy, những lời vô tâm như thế cũng đã nói ra, e là anh đã sớm không còn thích Vân Tịch rồi.

Vân Tịch như nghe được chuyện cười, cười nhếch mép nhìn cô ta: “Vậy cá cược với tôi không?”

“Cá cược gì?”

“Cá cược xem anh ấy có cần kem của tôi không?”

“Ai thèm cá cược với cô.”

Không hiểu sao Dương Mẫn không dám cá cược, thái độ tự tin tuyệt đối này của Vân Tịch làm cô ta có cảm giác là bản thân sẽ thua, rối quá cô ta liền quay đầu bỏ chạy về tiệm của mình.

Vân Tịch làm như không có việc gì, đem hai túi kem bỏ lại vào tủ kem của Triệu Kiến Toàn, quay lưng vào tiệm. Cửa vừa đóng, cô đã ngội thụp xuống, lén lút đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Mười phút trôi qua mà vẫn chưa có động tĩnh gì, Vân Tịch thầm than không ổn, không lẽ lại tính toán sai? Còn Dương Mẫn cũng đang quan sát, âm thầm cười nhạo, biết thế lúc này đã cá cược cho Vân Tịch xấu mặt.

Bên tiệm sửa xe, có xe chở hàng ghé qua, người ta đang bưng một cái tủ lạnh xuống, đi vào trong tiệm. Khoảng mười phút sau, Phùng Thiệu Sơn cùng họ đi ra chắc là để tạm biệt hay cảm ơn gì đó. Anh đứng đó nhìn tới nhìn lui, năm phút sau đôi chân dài miên man của anh đã chạy vọt qua bên tủ kem, bằng tốc độ ánh sáng anh đã nhanh chóng lấy được hai túi kem rồi tẩu thoát.

Một màn này đã bị bốn người trông thấy tận mắt. Dương Mẫn thì tức giận không thôi, Triệu Kiến Toàn thì âm thầm cầu cho răng Phùng Thiệu Sơn đừng rụng hết, dù sao anh cũng là khách hàng thân thiết của anh ta, Lưu Vũ trốn trong góc âm thầm lắc đầu, cậu ta muốn để kem ăn một mình mà phải mua thêm một cái tủ lạnh mới, đó là cái giá của sự ích kỷ..

Còn Vân Tịch thì nhẹ nhàng soạn một tin nhắn cho Phùng Thiệu Sơn: [Anh ăn ngon miệng nhé, hết em lại mua tiếp cho anh.]

Phùng Thiệu Sơn nhận được tin nhắn, khoé miệng câu lên một vòng cung nhỏ, vẻ mặt không chút chột dạ khi bị bắt tại trận—Hừ, kem lạnh nhưng lòng anh tan..

——

Tác giả: Đoán xem ai muốn ăn kem mà lại hay ra dẻ nào?

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của tui hết mình, nhất là hai người này đã ủng hộ tui tuyệt đối nhé. Nếu có sai sót hay cần góp ý gì mong mọi người cmt cho tui biết với nha.

CẢM ƠN MỌI NGƯỜI NHIỀU ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.