Hai ngày sau, nhà họ Phùng đông đúc tấp nập.
Một phần là hàng xóm và bạn bè của bà ngoại Phùng, phần còn lại là mấy người ở tiệm sửa xe, cả Dương Mẫn cũng theo đến. Phùng Thiệu Sơn cũng không biết cô ta biết tin từ đâu mà nằng nặc đòi theo, anh cũng mặc kệ không quan tâm đến.
Tiểu Mặc đã trông mong Vân Tịch từ sáng, cách vài phút là lại hỏi anh: “Chị Vân Tịch chưa đến ạ?”
“Nhóc vào làm bài tập cho xong đi, làm xong cô ấy sẽ đến.”
Dương Mẫn cúi người xoa đầu cậu nhóc, cười hỏi: “Chị chỉ nhóc làm bài nhé?”
“Em lớn rồi em tự làm được.” Nói xong cậu bé, đẩy tay Dương Mẫn ra, chạy về phòng mình.
Nghe ồn ào ngoài cổng, Phùng Thiệu Sơn vội vàng ra xem, nhưng ra đến nơi chỉ thấy toàn khuôn mặt của các ông bà lão chơi cùng với bà anh, nét mặt có chút thất vọng.
“Thiệu Sơn, Vân Tịch có tới chưa?”
“Lâu lắm rồi tôi không gặp con bé.”
Anh bước đến, nhẹ nhàng cười nói với họ: “Sắp đến rồi, mọi người vào trong đi kẻo nắng.”
Dương Mẫn đứng đó nhìn người đàn ông bình thường lạnh lùng, tính hay khó chịu nhưng giờ lại vui vẻ cười vui nhẹ nhàng nói chuyện với các ông bà lão, ngay cả một điểm thiếu kiên nhẫn cũng chả thấy đâu.
“Tôi khuyên cô đừng có tìm cách nhích tới nhích lui hòng làm cậu ta để ý nữa.”
“Nếu tôi vẫn thích làm thì sao?”
Lưu Vũ cười nhếch mép, nhướng mày nói: “Tôi chỉ khuyên thế thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-bay-ngang-nui/3031031/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.