Vân Bách cởi áo vest mắc lên thành ghế sô pha, tay đặt trên thành ghế, hai chân vắt chéo, nheo nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Nói chuyện với tôi là tính tiền bằng phút đấy, cậu định cứ ngồi im thế sao?”
“Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Nghe được giọng điệu nghiêm túc của Phùng Thiệu Sơn, Vân Bách thu lại bộ dáng đùa giỡn ban nãy, hất hất cằm: “Nói đi.”
“Vết sẹo ở đây của cô ấy vì sao mà có?” Phùng Thiệu Sơn đưa tay đặt lên vị trí ở đùi non, Vân Bách vừa nhìn thấy hành động của anh, tức điên lên đưa hai tay nắm lấy cổ áo anh.
“Mẹ kiếp! Cậu làm sao mà biết vết sẹo ấy?”
Anh không tin là Vân Tịch sẽ cho tên này xem, nó để ý vết sẹo ấy nhất sẽ không có chuyện vô cớ mà cho người khác xem, nhất là Phùng Thiệu Sơn. Thế nên trong tủ quần áo của cô toàn là váy dài hoặc quần dài, để có thể che đi vết sẹo ấy, trừ phi là tên khốn này dám ***** *** em gái anh cởi đồ thì mới thấy được.
“Tôi vén váy cô ấy lê—“
Phùng Thiệu Sơn còn chưa nói xong đã nhận ngay một cú đấm của Vân Bách, cú đấm này thật sự không nương tay, khoé môi anh toé máu, răng hàm bên trong cũng rung hết cả lên. Vân Bách còn định đánh thêm đã được trợ lý ngăn ra, chỉ tội nghiệp cho trợ lý của anh phải vất vả lắm mới ngăn được.
Phùng Thiệu Sơn nhận thấy cảm xúc tức giận của Vân Bách, ngón tay cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-bay-ngang-nui/3031029/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.