Chưa ăn heo cũng từng thấy heo chạy. Dẫu họ chưa bao giờ tận tai nghe, nhưng thấy tiếng lục lạc vang là biết Hồng Y La Sát tới.
"Hồng Y La Sát!" Tôn trưởng lão rút trường kiếm, quát khẽ: "Diệp Thần, tức tốc đưa Lê Phong đi!"
Diệp sư huynh ngớ ra "Dạ?" một tiếng, dường như không ngờ được phản ứng đầu tiên của Tôn trưởng lão lại là kêu hắn đưa Lê Phong đi trốn.
Tôn trưởng lão quát: "Dạ cái gì mà dạ? Mau dẫn nhóc Lê Phong tìm chỗ núp đi!"
"Vâng!" Diệp sư huynh liền túm Lê Phong bỏ chạy như bay.
"Những người khác cùng ta đối phó yêu nữ!" Tôn trưởng lão nghiêm nghị nói, mấy đệ tử ở lại sắp khóc tới nơi.1
"Trưởng lão, sao người bất công thế? Tiểu sư đệ là nam, chẳng lẽ bọn con không phải? Lỡ bọn con bị yêu nữ bắt thì sao?"
Tôn trưởng lão phát bực: "Vậy cũng phải chờ yêu nữ kia vừa mắt các ngươi rồi hẵng tính. Các ngươi đẹp bằng Lê Phong ư? Bằng không?"3
"... Không." Cả đám ỉu xìu đáp.
Nhưng bọn họ dù gì cũng là những thanh niên tài tuấn, biết đâu lại bị yêu nữ ngắm trúng bắt đi. Có điều giả thuyết này gần như là viển vông, vì thông thường Hồng Y La Sát chỉ bắt một, cho nên chắc chắn người đó phải đẹp nhất.
Bây giờ nói gì cũng muộn, bởi tiếng leng keng lanh lảnh ngày càng gần. Tiếng chuông êm tai xiết bao song ai nấy đều tê hết cả da đầu.
Cả đám cùng ngước lên, thấy trong đêm đen, bốn tỳ nữ của Hồng Y nâng kiệu đỏ bay tới. Kiệu được che lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-vai-ac-lai-hac-hoa/1040316/chuong-608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.