Tôn trưởng lão vừa thấy đứa nhỏ ngoan ngoãn, sáng sủa này là bao ham muốn chở che trong người đều tuôn ra ào ạt. Bất kể thế nào ông cũng nhất định không để nữ ma đầu nhúng chàm đệ tử Thanh Vân, đặc biệt là nhóc Lê Phong.
"Trời tối rồi, mọi người tạm nghỉ tại chỗ thay phiên gác đêm với ta, Lê Phong còn nhỏ không cần canh, còn lại ba người một tổ. Một khi có động tĩnh phải lập tức báo ngay cho những người khác, nhất là những người gác trước nửa đêm." Tôn trưởng lão nghiêm nghị phân phó.
"Rõ!" Các đệ tử đồng thanh đáp.
Tôn trưởng lão lại nhìn sang Lê Phong: "Mấy ngày này theo sát ta, đừng rời khỏi phạm vi bảo hộ của ta và các sư huynh."
Lê Phong gật đầu, ôm quyền thưa: "Tạ Tôn trưởng lão và chư vị sư huynh chiếu cố."
Mấy sư huynh cười rộ lên: "Nên làm cả. Ai bảo ngươi vừa nhỏ tuổi nhất vừa tuấn tú nhất."
"Trưởng lão, yêu nữ Ma giáo đáng sợ thật vậy sao ạ? Có ngài ở đây mà chúng ta vẫn phải đi đường vòng?" Một đệ tử thắc mắc. Lúc nhắc tới yêu nữ Ma giáo, nét mặt hiện vài phần chán ghét.2
Tôn trưởng lão xấu hổ trừng người nọ, lảng tránh vấn đề quát khẽ: "Đi ngủ mau! Nghỉ ngơi đầy đủ mai mới lên đường tiếp được, qua cánh rừng trúc này là tới trấn rồi." Nói xong liền ngồi xếp bằng đằng trước như thần giữ cửa. Mấy đệ tử liền ngồi thành một vòng tròn đằng sau xì xầm bàn tán.
Diệp sư huynh Diệp Thần kiến thức uyên bác nhỏ giọng kể: "Ta nghe nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-vai-ac-lai-hac-hoa/1040315/chuong-607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.