Xếp đống sách lên kệ, giường đệm và mọi thứ cũng đều sửa sang lại, sàn nhà cũng được lau sạch bóng, mở thêm những cái thùng lớn bị đè dẹp lép đó ra, dọn sang một bên, tiện để ngày mai cho bảo vệ và quản lý lấy đi.
Tiêu Dật dọn dẹp mọi thứ rồi gom thành một túi rác, chuẩn bị mang túi ra ngoài để ở cửa, sẵn tiện cho dì lao công mang đi. Vừa mở cửa ra, một thứ đối diện ở cửa làm động tác hắn sững sờ tại chỗ.
Đó là một hộp chocolate, mặt phía trên của chocolate là một tờ dán ghi chú, phía trên dùng bút đánh dấu màu đen viết hai chữ lớn, thanh lịch mà không mất văn nhã.
—— Cảm ơn.
Trong lòng Tiêu Dật kinh ngạc vạn phần, hắn đặt túi rác xuống, cầm lấy hộp chocolate kia, đột nhiên cười.
——Hàng xóm này, quả nhiên vừa ngốc vừa manh.
Còn Kỳ Ngôn, sau khi về nhà liền bắt đầu rối rắm suy nghĩ, rốt cuộc phải đưa cái gì cho Tiêu Dật mới có thể vừa tỏ được thành ý vừa không chậm trễ sự nghiệp ăn uống của mình đây? Chọn tới chọn lui, cuối cùng cậu chọn chocolate, thứ được mua nhiều nhất.
Dù sao ăn nhiều cũng đau răng, đưa hắn một hộp chắc cũng không có gì đâu ha.
Nghĩ vậy, cậu liền chọn một hộp chocolate tương đối không thích ăn nhất, một bên cầm lấy giấy dán, ở trên viết hai chữ ‘cảm ơn’, dán lên hộp chocolate, đặt ở trước cửa phòng của Tiêu Dật.
Nếu hắn thấy thì cho hắn, còn nếu mà bị người khác nhặt được thì cũng không phải lỗi của mình nha.
Cảm giác chuyện mình vừa làm quả thật rất mượt mà và hoàn mỹ, Kỳ Ngôn thư thái trở lại phòng mình, đem đống đồ ăn vặt đặt ở nơi mà chúng nên ở. So với nhà các trạch nam lộn xộn khác, Kỳ Ngôn tương đối vẫn thích dọn dẹp cái ổ nhỏ của mình hơn. Vì đã mua rất nhiều hộp đựng đồ, nên mỗi thực phẩm đều được giữ cho gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ.
Cho nên có thể nói nếu vào phòng của Kỳ Ngôn, thật ra cũng không đến nỗi tệ, ngược lại còn có chút ấm áp.
Kỳ Ngôn bắt đầu làm ổ trên sô pha, mở máy tính lên, yên lặng lướt diễn đàn《 Đông Phương kỷ 》.
– Tiêu đề: Mong chờ lớn nhất của mọi người đối với Đông Phương kỷ là gì! Không cần qua loa, nói cho lâu chủ đi ! –
【 lầu một 】: Dù sao lâu chủ cũng không thể thỏa mãn mong chờ của mọi người.
【 lầu hai 】: Lâu chủ vô nghĩa! Loạn côn đánh ch.ết!
【 lầu ba 】: +1
【 lầu bốn 】: +2
……
【 lầu 43 】: Chủ đề không phải là mong chờ sao! Tui mong có loli nhaaaa !!
【 lầu 44 】: Lầu trên là biến thái sao?
【 lầu 45 】: Ây dô không, không đáng sợ bằng việc tôi nhìn id lầu 43 một chút thì phát hiện là con gái đó !
【 lầu 46 】: Đầu năm nay con gái đều kiêu ngạo như vậy sao?!
……
Kỳ Ngôn nhìn bọn họ spam, chọc cười. Tay nhanh chóng nâng lên đánh vào bàn phím.
【 lầu 53 】: Cho nên mới nói, bây giờ con trai toàn chơi gay. Con gái mà tán gái còn lợi hại hơn một ít anh trai thẳng ghẹo mấy cô gái đó chứ.
Vừa nói lời này ra, dưới lầu có rất nhiều người tán thành.
Kỳ Ngôn không nói gì nữa, mà lẳng lặng xem bọn họ xoát diễn đàn. Tương đối thì phần lớn là mong chờ chế tác mang đến sức hút của trò chơi, còn có vài người chơi thử trong thời gian thử nghiệm nội bộ chỉ ra vài chỗ sai sót, hy vọng lúc công bố sẽ không còn xuất hiện loại bug này nữa.
Rất nhanh, bài đăng này đã được đưa lên trang đầu của diễn đàn, bọn họ mỗi người một câu, không chỗ nào là không thể hiện tuyên truyền của《 Đông Phương kỷ 》có bao nhiêu thành công.
Trò chơi《 Đông Phương kỷ 》này thật sự là quá nổi tiếng mà.
Kỳ Ngôn đang hăng say xoát, đột nhiên cửa phòng bị gõ vang. Tay đang di chuyển hoạt động con chuột của Kỳ Ngôn dừng một chút, nhanh chóng đứng lên, lặng lẽ đi về phía cửa.
Kỳ Ngôn nhìn qua mắt mèo, chỉ thấy có một người giao hàng ngoài cửa.
Kỳ Ngôn nhẹ nhàng thở ra, mở cửa.
“Nè, cậu có đồ chuyển phát nhanh.” Người giao hàng mỉm cười: “Cậu kiểm tra xem có vấn đề gì không? Nếu không có, vậy phiền cậu đánh giá khen ngợi cho tôi nha!”
Đối với những người giao hàng có mong muốn khen ngợi này Kỳ Ngôn chưa bao giờ từ chối, công việc cũng không dễ dàng gì, cậu gật đầu, nhận gói hàng trong nụ cười của người giao rồi đóng cửa lại.
——Chuyển phát nhanh của cậu chưa bao giờ xảy ra vấn đề!
Một tay lột vỏ hộp, hai chân bước vào trong phòng. Mở hộp ra, bên trong là một cái dao cạo râu chạy bằng điện …… Hơn nữa nhìn giấy gói là biết ngay của thương hiệu nào đó.
…… Từ lúc nào mà cậu lại tiêu xài lung tung mua mấy thứ này chứ?!
Kỳ Ngôn không cẩn thận làm lộ thứ gì đó, cảm thấy xấu hổ, cậu ho khụ khụ, nhặt gói đóng hộp lên, cẩn thận kiểm tra đối chiếu thông tin ở phía trên.
“Dao cạo râu hãng XX chạy bằng điện, người nhận hàng……” Kỳ Ngôn nhướng mày: “Tiêu Dật?”
Trên đó còn ghi địa chỉ chung cư 210, còn dãy số phần sau … Giống như là không cẩn thận bị xé rớt, người giao hàng kia có thể là biết cậu luôn hay có đồ chuyển phát, nên tự nhiên đưa đồ qua số nhà của cậu luôn ——2101.
Hẳn là chuyển phát nhanh của số 2102, phòng đối diện mới đúng.
Không cẩn thận giúp người khác nhận chuyển phát nhanh thì làm sao bây giờ ? Kỳ Ngôn cân nhắc một chút, bèn đăng một bài viết.
Những việc nhỏ thế này trong cuộc sống lập tức nhận được phản hồi lại, đa số não bộ bọn họ đều cực kỳ thích nghe ngóng, sau đó ra chủ ý thiệt trâu bò.
【 Cuộc sống của hai con chóa】: Lâu chủ không cần kinh hoảng, cầm lấy di động gọi điện thoại cho người nọ.
【 Bắp cải nhỏ trong cánh đồng 】: Sau đó mua cái máy thay đổi giọng nói, dùng âm thanh trầm thấp nói cho người nọ……
【 Bảo bảo manh manh 】: “Hiện tại chuyển phát nhanh của mày đang ở trên tay tao!”
【 Ồ de xin chào 】: “Nhanh chuẩn bị hai mươi vạn! Lại đây chuộc đồ về!”
【 Bảo bảo manh manh 】: Người nọ có thể sẽ kinh hoảng, nhỏ giọng khóc ròng nói……
【 23333 】: “Tôi, tôi không có tiền, nhưng tôi có ngực cúp D, da trắng dung mạo mỹ lệ, dùng thân thể để chuộc chuyển phát nhanh được không……”
【 Bắp cải nhỏ trong cánh đồng 】:…… Sau đó lâu chủ đáng khinh sẽ phạm tội ấ.u d.âm con gái nhà người ta mà bị tống vào ngục giam! Thánh chủ Jehovah làm chứng ! Amen!
……
Kỳ Ngôn không biết tâm tình bây giờ của mình là như thế nào, đây gọi là có thiệt nhiều bạn bè trong võng hữu, ừa vậy đó……
【 Điểm tam khẩu ( lâu chủ ) 】: Ha ha mấy người nghĩ nhiều quá, vậy mà không làm biên kịch cũng thật là đáng tiếc đó. Thật ra đó là hàng chuyển phát của hàng xóm tui, giờ tui có thể đưa qua đó…… Uây, đúng rồi, ấu nữ đáng khinh trong lời mọi người, thật ra là một người có cơ bắp rắn rỏi giống như cục đá vậy đó.
【 Bắp cải nhỏ trong cánh đồng 】: Lâu chủ tôi nói chứ, cậu mà nói như vậy là sẽ bị đánh đó, không có việc gì mà thể hiện sự ân ái làm chi?
【FFF thiêu chết các người 】: Phát hiện có người ân ái, thiêu ch.ết đeeeeee !
【23333】: Mọi người đều biết độ cứng của cơ bắp mà……
Kỳ Ngôn quyết đoán đóng trang diễn đàn lại, cầm lấy gói hàng, không nói hai lời đi đến phòng bên cạnh (?),hít sâu mấy hơi, gõ cửa.
( Bên trên nói là phòng đối diện, bên dưới lại ghi là phòng cách vách, Khả cũng hổng biết để sao nữa mọi người )
Rất nhanh, cửa được mở ra. Trong tay Tiêu Dật cầm một quyển sách, trên mặt đeo một cái kính, vài sợi tóc nhỏ không được vén lên gọn gàng xõa ra ở trên trán, tỏa ra hơi thở của một nam nhân ôn hòa ở nhà.
Lúc thấy Kỳ Ngôn, đôi mắt Tiêu Dật hơi trợn to: “Hàng xóm?”
Hai tay Kỳ Ngôn dâng dao cạo râu cùng gói đóng hộp lên: “Chuyển phát nhanh của anh, nhân viên giao hàng đưa sai địa chỉ rồi.”
Tiêu Dật nhìn, vội vàng nhận lấy: “Ừ, là dao cạo râu của tôi ……Cậu mở ra rồi?” Rõ ràng là bị mở ra rồi, tên hàng xóm ngốc manh này một tay cầm dao cạo râu một tay cầm gói đóng hộp, không thể nghiêm túc gói lại rồi hoàn trả hay sao !
“Ừa, tui tưởng là đồ của tui.” Nói xong, Kỳ Ngôn vừa định xoay người rời đi, nhưng lại dừng một chút, cậu vẫn há miệng nói: “Còn nữa, nhớ đánh giá năm sao cho nhân viên giao hàng.”
Tiêu Dật: “……” Meo meo meo? ——–
(*)Thánh chủ Jehovah: tên riêng của Thiên Chúa của Israel trong Kinh Thánh Hebrew .
(*) điểm tam khẩu: có 3 cái miệng, trong Nhất gia tam khẩu ( nhà có 3 cái miệng/ 3 con người ) dịch ra không hay nên để nguyên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]