🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit : Khả Tịch Nguyệt.

Beta: GBear

Người hàng xóm ngốc manh kiêm chức vụ kéo đánh giá khen ngợi cho người giao hàng là cái vụ gì chứ?

Tiêu Dật cúi đầu nhìn kỹ dao cạo râu, sau đó khẽ cười một tiếng: “Đưa sai đồ à.”

Trái tim nhỏ của Kỳ Ngôn căng thẳng, tốc độ nói càng nhanh: “Đó cũng là vấn đề của người bán, không liên quan gì đến người giao hàng cả.”

Tiêu Dật phụt cười một cái ra tiếng, dựa vào khung cửa, cười đến đau cả bụng.

—— Cái cảm giác quen thuộc bao che cho con người này là chuyện như thế nào!

“Xin lỗi xin lỗi.” Tiêu Dật ngưng cười, nhấp môi, đồng tử sắc đen như mực chứa dòng chảy ánh sáng sâu thẳm, dường như bắn thẳng đến lòng người: “Muốn vào ngồi không?”

Tầm mắt Kỳ Ngôn nhìn thoáng qua trong phòng hắn, sau đó quả quyết nói: “Không cần, gặp lại sau.”

—— Thứ gì cũng không có chẳng lẽ muốn mời cậu vào uống nước rồi ăn mấy hộp chocolate cậu đã đưa kia sao!

Kỳ Ngôn không màng đến ánh mắt tràn ngập sự thú vị của Tiêu Dật, xoay người trở về cái ổ nhỏ của mình, ‘ầm’ một tiếng đóng cửa lại.

Anh trai giao hàng à, tui chỉ có thể giúp anh đến đây thôi!

Tiêu Dật hướng ánh mắt nhìn theo Kỳ Ngôn đang ‘chạy trối ch.ết’, tâm tình nặng nề của hắn trở nên tốt đẹp, hắn xoay người, đem dao cạo râu để lại vào hộp, chuẩn bị liên hệ với người bán đổi đồ lại!

Các ngón tay của Tiêu Dật hoạt động liên tục trên điện thoại, sau khi cùng người bán trao đổi xong, hắn dựa vào sô pha, nhàm chán lướt diễn đàn……

Một bài đăng gần đây được đẩy lên trang đầu bỗng dưng hấp dẫn ánh mắt hắn.

-# Không cẩn thận giúp người khác nhận chuyển phát nhanh thì làm sao bây giờ? #-

…… Thật quen mắt, không phải là hàng xóm ngốc manh của mình đó chứ?

Ấn vào mở bài, bên dưới là một loạt bằng hữu bắt đầu mổ xẻ tình tiết chuyện xưa làm rửa sạch đôi mắt hắn, cà phê bên miệng còn chưa nuốt xuống, phụt một cái liền phun ra ngoài……

Nhìn vậy mà các anh em quá lợi hại, quả thực không đi viết kịch bản làm biên kịch đều lãng phí của trời.

Sau khi thấy Kỳ Ngôn trả lời cùng một loạt tầng lầu fff thiêu chết tú ân ái bên dưới, tâm tình Tiêu Dật liền tốt đẹp lên, hắn khởi động các ngón tay, nhấn liên hồi ở trên màn hình di động.

【 Tiêu dao an nhàn 】: Hàng xóm, cảm ơn cậu đã cố ý đưa chuyển phát nhanh qua đây.

Quả nhiên, bài viết còn chưa nguội lập tức nổ tung lần nữa.

【 Bảo bảo manh manh 】: Một vị nhân vật chính khác tới rồi! Tôi đi đây! Dàn hàng phía trước xin chụp ảnh chung làm lưu niệm!!

【 Bắp cải nhỏ trong cánh đồng 】: Chụp ảnh chung chụp ảnh chung! Lâu chủ ngươi còn nói không phải là khoe cơm tró sao! Hai người các cậu là gay à!

【 Chóa mang mấy kẻ khoe cơm tró đi 】: Chóa mang đi thôi! Cơn giận của đoàn fff không phải là thứ mấy người có thể chống đỡ được đâu! Trước khi tôi chưa tức giận, mau chạy nhanh, đi đi đi!

【 Người đàn ông thương tâm 】: Tôi vừa mới thất tình, bên này đã có hai bạn gay khoe cơm tró, này là cái đạo lý gì?

【 Cạp đất mà ăn 】: Nguyên nhân lầu trên thất tình có khả năng là vì cậu không phải gay.

【 Bảo bảo manh manh 】: +1.

【 23333 】: +10086!

……

Có đôi khi lời nói của các bạn bè giống như một liều thuốc giải tâm hồn, có thể trong nháy mắt làm tâm tình người ta tốt lên. Dĩ nhiên…… Cũng có thể trong nháy mắt làm tâm tình người ta rớt xuống giống như một con cá mắc cạn

Kỳ Ngôn cầm di động suy nghĩ, không thể không cảnh cáo chính mình: “Không thể ném nó! Ném nó rồi thì không có tiền mua nữa! Mình chỉ còn 33 tệ tiền thừa thôi á nha!”

Còn cái con người cách một vách kia, ngoài mặt thì ôn tồn lễ độ nhưng nội tâm thì đen như mực lại còn rắn rỏi đi xem náo nhiệt, khiến cho bài đăng cầu cứu của cậu hoàn toàn nổi tiếng còn dán thêm nhãn mác thành hai tên gay khoe cơm tró nữa chớ.

Bên kia, Tiêu Dật cũng bị chính hành động ấu trĩ của mình làm cho tức cười, hắn dừng một chút, khoá điện thoại, chuẩn bị ngủ.

Tuy giờ vẫn còn sớm, nhưng mệt mỏi cả ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút.

Cuộc sống tự lập, có lẽ không nhàm chán như trong tưởng tượng của hắn, không phải sao.

Kỳ Ngôn còn chưa tốt nghiệp đại học, nhưng đại học không muốn thu nhận tên nhóc như cậu đây, đã không đi thực tập toàn ở trong phòng ngủ, ở phòng học thì cọ wifi, cho nên khi cậu chỉ cần có chút tâm tư muốn rút học bạ dọn khỏi trường học, giảng viên liền đồng ý.

—— Mau mau cuốn gói đi đi, thằng nhóc xui xẻo này!

Còn Tiêu Dật thì vừa mới tốt nghiệp, chưa tìm được công việc ổn định. Nhưng trong lúc còn thực tập ở đại học, hắn thử làm đầu tư vài lần, hiệu quả và lợi ích tương đối tốt, kiếm lời không ít tiền. Hiện tại phí sinh hoạt, tiền thuê nhà, bao gồm vốn gây dựng sự nghiệp tư bản tiếp theo của hắn, đều là rút ra từ số tiền này, để lập nghiệp.

Lúc này đây, giữa hai người hàng xóm, hoàn toàn có sự bất đồng sinh hoạt, đã bắt đầu rồi.

Mỗi ngày Tiêu Dật đều phải ra khỏi cửa, có đôi khi sáng sớm tinh mơ đã ra ngoài, thỉnh thoảng khi tới gần buổi chiều mới ra ngoài. Kỳ Ngôn có thói quen sinh hoạt như con cú, đó là ban ngày ngủ, buổi tối thì làm việc và nghỉ ngơi, nên thường bị tiếng đóng cửa ở đối diện làm tỉnh giấc.

Còn Kỳ Ngôn, sau khi nhiệt huyết càn quét ở siêu thị tranh thủ mua hết một lần, rồi không ra khỏi phòng nữa. Nếu không phải mỗi buổi sáng Tiêu Dật thấy màu sắc túi rác thay đổi ở cửa, chắc còn tưởng rằng bên trong không người.

Cuộc sống sinh hoạt không hề giao nhau, tựa như hai tuyến đường thẳng song song, nếu không có trợ lực, vĩnh viễn sẽ không gặp nhau.

Một ngày nọ, ánh dương từ phía chân trời mênh mông dâng lên, một tia sáng mơ hồ chiếu vào cửa sổ.

Kỳ Ngôn ngáp một cái, chuẩn bị rụt vào trong ổ chăn nệm để ngủ một giấc, liền nghe thấy âm thanh mở cửa sau đó đóng cửa từ đối diện, tiếp theo là tiếng có người vào thang máy.

Lại đi nữa rồi, người này mỗi ngày đều không buồn ngủ sao? Kỳ Ngôn nghĩ vậy rồi nheo mày, đôi mắt nặng nề gục xuống.

Chừng sau bốn năm tiếng từ lúc Tiêu Dật đi, mặt trời buổi sáng bắt đầu lên cao, dần dần có tư thế nhiệt liệt hơn. Vì Kỳ Ngôn quên kéo rèm cửa lại, nên bị một “bó” ánh nắng nghịch ngợm nhảy lên mặt mày, đánh thức cậu.

Kỳ Ngôn híp mắt ngồi dậy, sửng sốt một hồi, đi xuống kéo rèm chắn lại. Sau đó ra khỏi phòng ngủ rồi đến nhà bếp, rót ly nước.

“Tiểu Dật.”

Lỗ tai Kỳ Ngôn giật giật, quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa.

Hình như có người đang gõ cửa ở phòng đối diện.

Kỳ Ngôn không để ý đến, rót ly nước uống ừng ực hết rồi bỏ xuống, chép chép miệng, chuẩn bị trở về phòng, ngủ bù thêm chút nữa.

“Tiểu Dật, không có ở nhà sao?”

Kỳ Ngôn cách cánh cửa nên không nghe rõ âm thanh của ai, chỉ có thể nghe ra chất giọng là của phụ nữ, hơn nữa vẫn luôn gõ cửa.

Kỳ Ngôn chầm chậm thở dài, tròn mắt xem thường: Tiểu Dật nhà cô sáng sớm tinh mơ đã đi rồi! Không có người đâu, cô đừng gõ nữa mà!

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Kỳ Ngôn vẫn không nhịn được lặng lẽ đi tới cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo xem tình huống bên kia.

—— Chà, là một phụ nữ…… Mặc quần áo, cũng không đặc biệt duyên dáng hoa quý lắm, có dáng điệu của một bà chủ gia đình bình thường. Hình như cô ấy xách theo trái cây, ừa, có thể còn có đồ ăn vặt…… Ai da mình làm gì vậy chứ! Nhìn mình giống như ăn trộm vậy!

Kỳ Ngôn vừa định quay trở về phòng thì tiếng đập cửa đối diện lại vang lên. Cậu thở dài, từ bỏ ý tưởng trở về ổ để bổ sung giấc ngủ.

Tay cậu cầm nắm cửa nhẹ nhàng động, theo tiếng mở cửa, Kỳ Ngôn bước ra, đối diện tầm mắt ngoái đầu nhìn lại của người phụ nữ kia.

“Dì à, chào dì, đối diện không có người.” Kỳ Ngôn nói thêm: “Sáng sớm Tiêu Dật đã đi ra ngoài rồi.”

Biểu hiện của người phụ nữ đầu tiên là khiếp sợ nhìn hắn một lúc lâu, thấy hắn xưng hô ‘Tiêu Dật’ nghe quen thuộc như vậy thì sắc mặt lập tức vui vẻ.

“Cậu là bạn của Tiểu Dật?” Người phụ nữ xách theo trái cây cùng đồ ăn vặt đi tới.

Kỳ Ngôn ngây người một chút, ậm ừ nói: “Hừm, cháu là hàng xóm của anh ta.”

“Vậy mấy thứ này, tạm thời để ở phòng của cháu được không? Chờ nó trở về, phiền cháu đưa cho nó nha ?” Người phụ nữ lộ vẻ mặt khẩn cầu: “Dì…… Là dì của nó, nghe nói nó mới vừa chuyển đến chung cư này, nên tới đưa cho nó ít đồ.”

“Đương nhiên có thể……” Kỳ Ngôn đánh giá một lượt từ trên xuống dưới một chút: “Nhưng dì không muốn đợi Tiêu Dật về rồi gặp mặt cậu ta một chút sao, dì đi luôn như vậy à?”

Dứt lời, thần sắc của người phụ nữ bỗng cứng đờ, ánh mắt vốn có chút vui sướng cũng ảm đạm xuống.

(*) +10086: không phải số đặc biệt gì, chỉ là số một đường dây hotline bên Trung thôi.

Hết TG8-Chương 4
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.