Tề Quý Nhân vừa nghe, người đều choáng váng.
Nàng ta quỳ trên mặt đất, còn chưa kịp mở miệng cầu tình...
“Như vậy à.”
Ngu Đại như suy tư gì, gật gật đầu. Nàng không cho Tề Quý Nhân cơ hội cầu tình: “Người đến. Nghe hiểu Thư Phi tỷ tỷ nói không?”
Tề Quý Nhân mở to hai mắt nhìn.
“Kéo mấy người vừa vũ nhục bổn cung xuống hết đi, đánh ba mươi… Ừm, kế tiếp đều dựa theo lời Thư Phi tỷ tỷ mà làm đi, trí nhớ của bổn cung không tốt, lúc này đã quên tỷ tỷ nói gì đó…”
“Tỷ tỷ sẽ không trách ta chứ?”
Nói xong, Thư Phi lập tức cảm giác có một bàn tay khác đặt ở trên bàn tay mình, bị một bàn tay lạnh lẽo hơn bao trùm.
Nàng ta nâng mắt lên, lập tức đối diện với đôi mắt vô hại của Quý Phi.
“…”
Thư Phi gian nan mở miệng, “Không, sẽ không… Quý Phi nương nương khách sáo rồi.”
Mọi người: “!!!!!”
Vốn dĩ mọi người cho rằng kê cao gối mà ngủ, chỉ cần có Tề Quý Nhân sẽ không cần sợ bản thân gặp vạ lớn! Ai biết, ai ngờ rằng…
Một câu này của Quý Phi, vậy mà muốn tận diệt các nàng!!
“Thất thần làm gì?”
Quý Phi vừa lòng dời khỏi tầm mắt nhìn Thư Phi, phát giác bọn họ vẫn chưa động đậy, dịu dàng hỏi: “Chưa ăn cơm sao? Muốn bổn cung thêm cơm cho các ngươi hay không?”
“!!!”
Cuối cùng bọn thị vệ bất chấp thứ khác, trực tiếp xông lên áp mấy người phi tần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-so-tay-nguoc-can-ba-cua-chuyen-gia-tra-xanh/2529366/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.