Nụ cười của Ngu Đại không giảm: “Chẳng lẽ là tỷ tỷ hiểu lầm cái gì? Muội muội nói hái vài cọng hoa sen thôi, đâu phải muốn dọn sạch hồ hoa sen của tỷ đâu. Cái gì nhìn vật nhớ người, cái gì lung tung rối loạn, muội muội cũng không hiểu.”
“Ai mà không phải nữ nhi được gả ra ngoài đâu? Nhưng muội muội nghĩ không giống với tỷ tỷ…”
“Cả ngày muội muội nghĩ đến bệ hạ, chi tình nhớ thương này còn giảm bớt một chút. Tỷ tỷ nên noi theo muội muội, văn hóa khác gì muội muội không hiểu, chi tình nhung nhớ này… Muội muội vẫn là có biết một chút.”
“…” Thư phi gắt gao cắn môi.
Lúc này An Quý Nhân lại nói: “Bệ hạ thường xuyên yêu chiều Quý Phi tỷ tỷ, cho nên Quý Phi tỷ tỷ mới có thể nhớ bệ hạ như thế.”
“Những người như chúng ta không có phúc khí như Quý Phi tỷ tỷ, cho nên thích tìm một ít thứ để ký thác. Quý Phi tỷ tỷ nói có lý, nhưng tâm trạng của Thư Phi tỷ tỷ rõ ràng chính xác. Quý Phi tỷ tỷ là một người tốt như vậy, chắc hẳn sẽ không khiến Thư Phi tỷ tỷ khó xử chứ?”
“…”
Thư phi cảm kích nhìn An Quý Nhân.
Dệt hoa trên gấm không thấy lạ, cũng không có vài người để ý.
Nhưng là than đưa ngày tuyết…
Thật đúng là có thể khiến người ta nhớ cả đời.
“Những lời này của ngươi bổn cung thích nghe.”
Ngu Đại nũng nịu cười hai tiếng, một chút ý tức giận cũng không có, khiến trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-so-tay-nguoc-can-ba-cua-chuyen-gia-tra-xanh/2529362/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.