Kết quả lại là do Lâm Tịch suy nghĩ nhiều.
Ngoại trừ hai đứa bé còn quá nhỏ sốt ruột muốn ăn gì đó, những người khác đều tự xếp hàng chờ Lâm mẹ phát đồ ăn.
Lâm Tịch trông thấy một đứa bé mười mấy tuổi được chia một cây xúc xích và một bao cải bẹ, sau đó cẩn thận từng li từng tí liếm liếm xúc xích, rồi hí ha hí hửng đưa cho một ông lão dựa vào tường ở xa xa, ông lão không chịu ăn, sau đó đứa bé liền tách ra một khối nhỏ cứng rắn nhét vào trong miệng ông lão.
Lâm mẹ khóc đầm đìa nước mắt, một nhà ba người chỉ lưu lại thứ cơ bản nhất là nước khoáng, để lại toàn bộ bánh khoai tây và các loại thức ăn khác sau đó rời khỏi nơi này.
Lâm Tịch cũng không lưu lại một đồng nào cho người trong thôn.
Đợi đến khi từ chỗ này ra ngoài, Lâm Tịch bắt đầu sưu tập tư liệu có liên quan đến nơi này, nói thực ra đừng nói Lâm mẹ, cô nhìn thấy lòng cũng rất chua xót. Lâm Tịch không phải là loại người kén chọn đối với chuyện ăn uống, nhưng từ nhỏ đã có một tật xấu, kỳ thật cũng là thói quen của cha mẹ, đó là xưa nay không ăn đồ thừa.
Cô luôn cảm thấy đồ ăn thừa nhìn liền không có ý muốn ăn, chủ yếu nhất là hương vị còn trở nên là lạ.
Cho nên dưới tình huống bình thường, Dương tẩu đều nghiêm ngặt dựa theo sức ăn của mỗi người mà làm cơm, nhưng vẫn như cũ khó tránh khỏi sẽ có đôi khi ăn không hết, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441209/chuong-372.html