Chương trước
Chương sau
Lâm Tịch cảm thấy, kỳ thật Thiệu Viễn đối với Hiểu Hiểu là thật sự có tình yêu, đáng tiếc, tình yêu loại vật này như đóa hoa cực kỳ mảnh mai.
Một chút hiểu lầm, xung đột, mâu thuẫn nho nhỏ cũng sẽ khiến nó gặp phải mưa bão, sau đó lá rách hoa rơi.
Đối với một số người yêu nhau mà nói, dường như chia tay đều xem như là kết cục tốt đẹp, bởi vì rất nhiều người vì yêu sinh hận, trở mặt thành thù.
Ngay tại mấy ngày trước, Lâm Tịch còn trông thấy một cô gái bị bạn trai đã chia tay tạt axit hủy mặt, muốn dựa vào chương trình phát sóng trực tiếp kiếm ít tiền, để cho mình đi chỉnh dung.
Đi đến một bước này, trong lòng cô ta sẽ không hận sao?
Mặc dù Lâm Tịch chỉ có một đoạn tình cảm với Thiệu Viễn, còn mẹ nó là tình cảm lừa gạt, chẳng qua cô đã thấy chia chia hợp hợp thực sự quá nhiều.
Biết không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, nhưng Lâm Tịch cảm thấy muốn cô lại đi đối mặt với một người đàn ông, sau đó trong những tháng năm dài đằng đẵng, hai người vì để tránh phát sinh hiểu lầm và xung đột, không ngừng báo cáo hành tung của chính mình, không ngừng giải thích tất cả hành vi của mình, Lâm Tịch cảm thấy vẫn là đánh tra nam tiện nữ càng khiến cho toàn thân cô thư thái.
Đáng đời ngươi là cẩu độc thân!
Cô không thể nào hiểu được hành vi của Thiệu Viễn, nếu như Vu Hiểu Hiểu dám chém mặt của cô, chắc chắn phải trả lại gấp mười lần. Lão tử tự phá hỏng mặt mình, đó là một chuyện, ngươi chém hỏng mặt lão tử, vậy là một chuyện khác.
Cho nên biết rõ Vu Hiểu Hiểu làm nhiều chuyện như vậy, hơn nữa lại mất đi năng lực sinh dục, trên cơ bản loại năng lực nào đó cũng không có khả năng sử dụng, Thiệu Viễn vẫn nguyện ý nuôi dưỡng cô ta, Lâm Tịch cảm thấy, đây tuyệt đối là tình yêu đích thực, được rồi, chúc phúc các ngươi.
Về phần Nhậm Nhất Thông, Lâm Tịch chỉ có thể ha hả, hại nhiều người như vậy, muốn gọn gàng mà linh hoạt chết đi? Cho dù chỉ còn một người, đều sẽ không đồng ý. Chậm rãi chịu đựng đi, lão tử cũng chúc phúc ngươi, sống lâu trăm tuổi!
Phải nói đầu óc thương nhân đúng là lợi hại.
Cổ Thiên Tí cũng không có mang theo nhiều vật tư và tiền tài giống như người Lâm gia tưởng tượng, mà là chạy đến tìm huyện trưởng quản lý thôn Nam Vượng.
Lâm Tịch không biết Cổ Thiên Tí làm như thế nào, tóm lại kết cục cuối cùng chính là, Cổ Thiên Tí phụ trách bỏ vốn trợ giúp thôn Nam Vượng thoát khỏi nghèo khó, xây dựng trường tiểu học, trạm y tế trong thôn.
Tất cả quyền sử dụng đất của thôn Nam Vượng đều thuộc về Cổ Thiên Tí trong hai mươi năm, đồng thời được tính là thành công trong việc xúc tiến đầu tư vào huyện, do huyện ủy ra mặt thành lập hợp tác xã nông nghiệp, nhưng tất cả quyền quản lý kinh doanh đều thuộc về Cổ Thiên Tí.
Lâm Tịch nghe thấy như lọt vào sương mù, Cổ Thiên Tí giải thích, anh ta cùng trong huyện hợp tác theo hình thức hai bên đều có lợi.
Mọi thứ Cổ Thiên Tí bỏ vốn xây dựng đều trở thành hạng mục xóa đói giảm nghèo cho thôn Nam Vượng trong huyện, nhưng trong huyện không ra một phân tiền nào. Mà như vậy đối với một huyện nghèo mà nói, có thể thành công xúc tiến đầu tư cũng coi là một loại công trạng.
Cổ Thiên Tí đạt được chỗ tốt sẽ càng nhiều, mang danh làm từ thiện, trên thực tế cũng thật sự là làm từ thiện, anh ta sẽ có được chính sách ưu đãi tương ứng, chẳng hạn như miễn thuế đất trong vòng năm năm, tài chính phía đầu tư trả về chính sách, còn có trợ cấp tài chính hàng năm quốc gia phát xuống giúp đỡ người nghèo, được miễn thuế tem và giá trị tài sản gia tăng trong một số năm nhất định vân vân.
Tóm lại chính là một khi hạng mục xóa đói giảm nghèo được thành lập, quốc gia sẽ phát xuống một phần tài chính, mà tiền Cổ Thiên Tí đầu tư sẽ được trả về một bộ phận theo từng năm, đồng thời còn được bật đèn xanh miễn các loại thuế lớn nhỏ.
Lâm Tịch làm sao cũng cảm thấy cái gọi là từ thiện lần này, Cổ Thiên Tí chẳng những không có bỏ ra bao nhiêu tiền, ngược lại sẽ kiếm lời lớn?
Nhà tư bản động não, tỷ theo không kịp!
Dù sao cô chỉ cần biết, về sau những đứa trẻ trong thôn Nam Vượng sẽ không tiếp tục cởi truồng ngồi trên đống phân chơi đùa, có cơm ăn, có áo mặc, có sách đọc là đủ rồi.
Tất cả đã được thương lượng ổn thỏa, Cổ Thiên Tí, người không thấy thỏ không thả chim ưng vung tay lên, từng xe vật tư bắt đầu vận chuyển vào trong thôn. Đường Cổ Lâm, hợp tác xã nông thôn Cổ Lâm, trường tiểu học Cổ Lâm, trạm y tế Cổ Lâm bắt đầu dần dần được đưa lên chương trình.
Nhìn thấy viễn cảnh tương lai, lần này, khi một nhà ba người họ Lâm ra đi đều mang theo vẻ mặt tươi cười, nhưng tất cả mọi người trong thôn Nam Vượng đến tiễn bọn họ lại khóc.
Ở chỗ này của bọn họ, là thôn nghèo khó nhất trong huyện, không có đặc sản gì thu hút người ta, tài nguyên du lịch cũng chưa nói tới, xa xôi bế tắc, thật vất vả đi xin chứng nhận thôn nghèo nhất để được trợ cấp, lại bị thôn bên cạnh có tình trạng khá hơn nhiều so với bọn họ giành mất rồi.
Mắt thấy cuộc sống của người dân ở thôn lân cận tốt hơn so với trước đây, mà thôn trưởng thôn bên cạnh quả thật cũng thông qua cách này làm giàu, nhưng bọn họ những người nghèo chân chính cần giúp đỡ này, vẫn như cũ trải qua cuộc sống khốn đốn ăn không no bụng.
Thôn trưởng gầy trơ xương lau nước mắt nói: "Quốc gia không phải không tốt, chính sách cũng không phải không tốt, chỉ là hát đến phía dưới, giọng điệu liền thay đổi. Tiền xóa đói giảm nghèo thật sự phát xuống, nhưng một phân tiền chúng tôi đều lấy không được!"
Đến tận đây cuối cùng Lâm Tịch cũng hiểu rõ tại sao Cổ Thiên Tí không góp bất cứ thứ gì, nếu trực tiếp góp nhiều tài vật, cũng vẫn như cũ là núi cao Hoàng đế xa nuôi một đám chuột mập mạp mà thôi.
Sau khi thành lập hợp tác xã, những thôn dân này tạm thời mất quyền sử dụng đất của mình, nhưng bọn họ lại chẳng khác gì công nhân được Cổ Thiên Tí thuê, có thu nhập ổn định, đạt được chỗ tốt thật sự.
Giải quyết xong nan đề khiến người ta bi thương này, Lâm Tịch vẫn như cũ không có việc gì thì lái xe mang theo cha mẹ đi đi ngừng ngừng khắp nơi, thân thể hai người từ từ khỏe mạnh, bệnh hen suyễn của Lâm cha trên cơ bản đã không còn tái phát.
Bọn họ từng tới bắc cực thưởng thức băng thiên tuyết địa, cũng đã thấy hồ Thiên Trì giống như tiên cảnh ở núi Trường Bạch, đi qua động Xiabing của Hongchi ba, thậm chí có một lần Lâm Tịch lên cơn vậy mà chạy tới làng Fengmen, ngôi làng ma ám nổi tiếng nhất Trung Quốc.
Cổ Thiên Tí dùng ba năm thời gian thật sự xây dựng thôn Nam Vượng trở thành một thôn làng bắt đầu cất bước lên con đường giàu có.
Nơi này không có đặc sản gì nổi bật, đặc sản duy nhất chính là thuần thiên nhiên.
Bởi vì gần đây không có bất kỳ nhà máy gì, tất cả rau quả, lương thực đều gắn mác "Cổ Lâm," trải qua sự giám sát của các ngành tương quan, hoàn toàn là "Xanh sạch và không ô nhiễm," chứ không phải một ít rau giả treo đầu dê bán thịt chó.
Sự phát triển của ngành nông nghiệp kéo theo ngành chăn nuôi, còn xây dựng một khách sạn sinh thái kết hợp ăn ngủ tên là "Trang Trại Cổ Lâm," thôn Nam Vượng không có danh tiếng gì triệt để bỏ xuống cái mũ nghèo khó.
Sau vài năm nữa, nơi này đã thành nơi Cổ Thiên Tí mang theo khách hàng đến thư giãn trong các kỳ nghỉ phép.
Ăn những con cá chính mình câu được trong hồ và tự mình đến bãi săn đánh bắt thỏ, cũng coi như là một loại hương vị đặc biệt.
Một nhà ba người họ Lâm cũng thường xuyên tới đây, những người già và trẻ em đều đã quen thuộc với người nhà này, bọn nhỏ cứ gọi ông nội Lâm, bà nội Lâm, Lâm Tịch cũng không hiểu ra sao thành "Dì Tịch Tịch" của mọi người, luôn cảm giác xưng hô này mang theo ý trào phúng thật khó mà giải thích.
Năm đó Niếp Niếp đi học, tại một lần tham gia viết văn cô bé đã giành được giải nhất với tác phẩm "Ông bà của em" trong cuộc thi toàn quốc.
Không nghĩ tới chính là, lần này lại làm cho ông nội Lâm và bà nội Lâm có thêm một biệt danh.
Sau lần đó, thỉnh thoảng sẽ có người thông qua một số con đường hướng về phía Lâm gia xin giúp đỡ, Lâm gia cũng dùng hết khả năng của mình trợ giúp một số người, thậm chí Lâm Tịch đã từng lẻ loi một mình cứu một cô bé tầm mười lăm tuổi bị cha mẹ bán đi, thu xếp đưa người đến thôn Nam Vượng.
Rất nhiều người đều nói, cả gia đình này đều là người thiện lương, là người tốt hiếm có!
Cả nhà Lâm gia rất khiêm tốn, trong huyện và thành phố đã từng muốn phỏng vấn bọn họ đều bị từ chối, bọn họ vẫn như cũ là một nhà ba người bình thường.
Hơn mười năm sau, Lâm Tịch gặp được Thiệu Viễn và Vu Hiểu Hiểu khi tình cờ đi ngang qua Thiểm Tây.
Trên mặt Thiệu Viễn vết sẹo ngang dọc, bộ dáng đã sớm không phải là thiếu niên nhanh nhẹn năm đó, Vu Hiểu Hiểu mập hơn rất nhiều, dáng người vô cùng mượt mà, bọn họ kinh doanh một gian siêu thị, mà Lâm Tịch vừa lúc tới nơi đó mua nước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.