"Em gái tôi." Cổ Thiên Tí gật đầu.
Ảnh chụp là một tấm ảnh cũ, phía trên có hai đứa bé đại khái mười lăm, mười sáu tuổi, hai cái đầu gắt gao dựa sát vào nhau, mặt mày bé gái ngây ngô, ngược lại thật sự hơi giống chính mình.
Không sai, chính là máu chó như vậy.
Lâm Tịch đột nhiên ngồi thẳng, dọa Cổ Thiên Tí giật mình một cái.
"Tôi đi về hỏi cha tôi, ông ấy có anh em thất lạc nhiều năm hay không, chỉ là.. Cũng không đúng nha, tôi và anh cũng không giống nhau, lại nói, nhà chúng tôi vẫn luôn họ Lâm."
Lâm Tịch cũng không hỏi quá nhiều chuyện xưa liên quan đến em gái anh ta.
Nghĩ cũng biết, 99% người đã không còn ở đây, chắc chắn là chuyện xưa máu chó mà bi thương, người ta không nói, cô cần gì phải hỏi.
Thật lâu sau, Cổ Thiên Tí hỏi: "Cô muốn tôi xử lý thế nào?"
"Tôi hi vọng anh không cần làm gì cả. Để bọn họ đi đi." Lâm Tịch nhìn cầu Feng Yu thấp thoáng dưới hàng cây phía trước, thầm khen tay nghề của những người thợ thủ công cổ đại.
Trong đôi mắt nghiêm túc của Cổ Thiên Tí có ý dò xét: "Thả hổ về núi, không hối hận?"
"Bọn họ còn có thể tính là hổ sao? Hai con chuột mà thôi. Lại nói, nhà chúng tôi cũng không còn núi hoang có giá trị để bọn họ đi mưu tính, chắc hẳn trải qua những chuyện này, bọn họ cũng nên suy nghĩ thật kỹ."
Lâm Tịch cũng không phải là thánh mẫu, chỉ là không thèm để ý.
Có đôi khi vất vả sống sót càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441208/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.