Chương trước
Chương sau
Thân Tiểu Vân trông thấy bộ quần áo này của Thân Tiểu Mẫn liền giận không có chỗ phát tiết.
Cô ta luôn cảm thấy Thân Tiểu Mẫn khác trước rất nhiều.
Trước đây ở trong nhà, em trai lén cha mẹ đạp cô què ba ngày cũng không dám nói một tiếng, còn phải gắng gượng xuống đất đi làm việc, bây giờ lại dám nhổ nước miếng vào Triệu Kim Lan, hiện tại bà già kia còn giở thủ đoạn mỗi ngày la hét thở không nổi, muốn đi kiểm tra một chút. Chẳng qua hiện tại bà ta đang sống với Phú Hữu, con trai thứ ba cũng không quan tâm, cô ta mới không thèm đi làm người tốt đâu.
Hơn nữa bây giờ Thân Tiểu Mẫn trở nên rất khôn ngoan, cũng không biết là cố ý hay là vô tình, thế mà biết đem một vạn đồng giao cho bệnh viện từ sớm. Nếu không, dám không giao tiền ra, đoán chừng em trai có thể đánh nó nằm sấp rồi.
Lâm Tịch: Chị đúng là suy nghĩ nhiều, dám cướp, Thân gia các người đến nằm sấp một đám, cướp đàn ông thì tùy tiện, nhưng dám cướp tiền của lão tử, đánh phân!
Nhìn Thân Tiểu Mẫn hiện tại chỉ cần vừa xuất hiện trước ánh mắt công chúng liền mặc vào bộ quần áo rách nát này, rõ ràng là dùng để cho mọi người đồng tình, trong lòng Thân Tiểu Vân hết sức không thoải mái, đều mẹ nó gần thành quần áo lao động rồi.
Cô ta không thận trọng giống như Phú Cường, mà bước nhanh đến trước người Thân Tiểu Mẫn, ân cần hỏi han: "Tiểu Mẫn, mấy ngày trước không phải đã cho em tiền mua quần áo mới sao? Tại sao em không mặc?"
"Chỉ có một bộ không có miếng vá, em muốn đợi khỏi bệnh rồi lại mặc." Lâm Tịch tội nghiệp nói.
Một tiếng "Rầm" vang lên, Đường thôn trưởng tính tình tương đối táo bạo đặt mạnh chiếc bình trà bằng sứ đã phai lớp sơn tráng men trong tay xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay gọi các người đến, cũng không có chuyện gì khác. Thứ nhất, trong mười mẫu đất nhà các người có năm mẫu thuộc về Thân Tiểu Mẫn, dựa vào cái gì cậu nói một gò đất cũng không có phần cô ấy? Phú Cường, dáng dấp cậu cũng xem như không tệ, tại sao chỉ toàn làm chuyện xấu? Không phải tôi nói cậu, cậu nói xem mấy ngày gần đây, cậu tăng thêm cho thôn chúng ta bao nhiêu chuyện rắc rối? May mắn Trương chủ tịch phát hiện ra sớm, nếu không sẽ trở thành nhân vật điển hình, năm nay toàn thôn vay tiền xóa đói giảm nghèo đều có thể thất bại, mẹ nó! Đến lúc đó lão tử tìm cậu đòi tiền!"
Đường thôn trưởng là một người quê mùa, bình thường thích nói một hai ba bốn năm, nhưng có đặc điểm là hay nói lệch hướng.
Trình thư ký nhìn Đường thôn trưởng một chút: "Lão Lục, anh bớt giận, đơn giản thô bạo không giải quyết được vấn đề! Anh ngồi xuống trước."
Ông ta lại nhìn Thân Tiểu Vân và Phú Cường một chút, không biết tại sao, Thân Tiểu Vân cảm thấy ánh mắt vị bí thư xuất thân từ quân đội này giống như một cây đinh, đừng nhìn trên mặt cười tủm tỉm, nhưng ánh mắt lại có chút dọa người.
Trình thư ký nói: "Hiện tại sao, bày ở trước mặt các người chỉ có hai con đường, hoặc là các người đem đất nhà mình phân ra một nửa cho Thân Tiểu Mẫn trồng trọt, hoặc là Thân Tiểu Mẫn đem đất cho các người thuê, các người giao tiền thuê cho cô ấy."
Phú Cường ngập ngừng nói nói: "Trình thư ký, tôi không phục! Rõ ràng trên hộ khẩu, tôi là chủ nhà, đất cũng là do tôi rút được, lúc ly hôn tôi đã trả lại cho Thân Tiểu Mẫn một vạn đồng rồi, đã nói xong về sau không ai nợ ai, dựa vào cái gì cô ta còn muốn lấy đất của tôi?"
Mù chữ và mù toán, thực sự là đáng sợ. Trình thư ký và Đường thôn trưởng một người mặt đỏ một người mặt trắng nói đến hai giờ, cuối cùng nói rõ ràng với Phú Cường, chủ hộ là chủ nhà, cũng không liên quan, đất là phân theo người, lúc trước Thân Tiểu Mẫn người ta gả vào Cẩm Gia Câu, quê nhà bên kia liền loại bỏ quyền sở hữu đất của cô ấy, chuyển tới Cẩm Gia Câu. Cho nên năm ngoái nhà Phú Cường mới có thể được phân mười mẫu đất.
Thuận tiện nói cho Phú Cường biết, nếu Thân Tiểu Mẫn người ta muốn, ba gian phòng đất kia cũng có một phần của người ta.
Phú Cường tỏ vẻ rất phẫn nộ, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Vì đề cao tính tích cực bảo hộ độ phì nhiêu trong đất của nông dân, hưởng ứng lời kêu gọi của Đảng và nhà nước, hiện nay cách ba mươi năm phân chia đất đai một lần.
Nhưng mà, Thân Tiểu Vân đã dời hộ khẩu lên trên trấn từ lâu, là sổ đỏ chứ không phải hộ khẩu nông nghiệp, cho nên phân lại đất đai cũng không có phần của cô ta.
Thân Tiểu Vân buồn bực nha!
Cô ta vẫn luôn đi học, tốt nghiệp trung học liền kết hôn, đâu biết những thứ này, còn tưởng rằng cô ta và Phú Cường vừa đăng kí, đã xem như là người của Cẩm Gia Câu, vậy đất đai liền thuận lý thành chương là của cô ta.
Thân Tiểu Vân đối với những thứ này rối tinh rối mù, nhưng sổ sách kinh tế vẫn tính được, trước đó đã từng lảm nhảm những chuyện đất đai này với Phú Cường.
Năm ngoái trong thôn phân đất đai, mỗi người có thể được chia năm mẫu đất loại một, bảy mẫu loại hai hoặc chín mẫu loại ba, các nhà tính số mẫu theo đầu người, do chủ hộ rút thăm.
Kết quả Phú Cường vận may tốt, một lần rút được đất loại một, Phú Cường còn tiếc nuối, nếu như sinh một đứa bé thì có thể được phân mười lăm mẫu rồi. Đáng tiếc, con gà mái trong nhà vẫn không đẻ ra quả trứng nào.
Phú Cường đã nói, đừng thấy số lượng loại một ít nhất, nhưng lại rất có lời. Đừng thấy đất loại hai, loại ba số lượng nhiều, nhưng năng suất bình thường trên mỗi mẫu đều kém hơn rất nhiều, nếu gặp phải tình hình thiên tai hạn hán hay ngập úng thì mức chênh lệch còn lớn hơn. Tới gần đường cái bên dốc núi kia, đất cát ở đó đều thuộc về loại ba, không chứa được nước, bình thường mùa màng gặp hạn hán nhỏ, sản lượng giảm một nửa, gặp phải mùa hè liên tiếp không mưa trong nửa tháng, cơ bản không có thu hoạch.
Bây giờ Thân Tiểu Mẫn đã ly hôn, nhà chồng tự nhiên là không ở được, đến nhà mẹ đẻ cũng không chứa chấp, nói đất đai đều ở bên kia.
Thôn trưởng và bí thư suy nghĩ cũng đúng, ly hôn, nhưng vẫn là người của mình, hộ khẩu vẫn ở Cẩm Gia Câu. Thế là hai người cộng thêm kế toán cùng nhau tham khảo gần nửa ngày, cuối cùng nghiên cứu quyết định, hoặc là Phú Cường thuê đất của Thân Tiểu Mẫn, hoặc là cắt ra một nửa cho Thân Tiểu Mẫn tự mình xử lý.
Lúc ấy Phú Cường liền khóc, bây giờ người trong nhà tính đứa bé trong bụng Tiểu Vân cũng đã ba miệng ăn, nhưng đất này lại phải trừ đi một nửa, cả nhà đi uống gió tây bắc sao?
Thân Tiểu Vân tính toán một chút, cảm thấy nếu chuyện cô ta không có đất này rơi vào tai Triệu Kim Lan, mỗi ngày lại phải nghe lải nhải không dứt. Lại nói, đến lúc đó Tinh Nhụy phải đi học, đứa bé trong bụng này và mình cũng cần ăn uống, năm mẫu đất tốt này tuyệt đối không thể cho Thân Tiểu Mẫn.
Tính toán rõ ràng, Thân Tiểu Vân quyết định, nói: "Chúng ta thuê đất, mỗi năm giao tiền một lần không được sao? Nào có nhiều tiền như vậy cho em ấy?"
Trình thư ký nói: "Tiền bạc sao, kế toán đã tính xong từ lâu, một mẫu đất hai trăm đồng, ba mươi năm ba vạn, Thân Tiểu Mẫn nói, ai có thể trả tiền trong một lần, liền cho người đó thuê, nếu cô không thuê, sẽ có người khác thuê, đây đã xem như giá thuê đất loại hai rồi."
Thân Tiểu Vân nghe xong muốn ba vạn, cảm giác tất cả số tiền mình dùng để đổi lấy tôn nghiêm đều đã mọc cánh từng tờ từng tờ bay ra bên ngoài, nhưng cô ta chỉ có thể bất lực nhìn xem.
Nghĩ đi nghĩ lại đau buồn, Thân Tiểu Vân cũng mặc kệ bệnh truyền nhiễm có lây hay không, nhào tới chỗ em gái khóc lóc kể lể một phen: "Tiểu Mẫn, một mình em như thế nào cũng có thể sống nổi, nhưng chị đây là cả một gia đình, em giúp đỡ.. Giúp đỡ cháu ngoại trai còn chưa ra đời của em đi, bọn chị thật sự không có nhiều tiền như vậy, nếu không chị đưa cho em hai vạn trước, còn lại chị ghi giấy nợ cho em, sang năm, chị nhất định trả lại cho em."
Ồ? Đây là trong bụng có rồi? Thật sự là chúc mừng!
Phú Cường cũng canh chuẩn thời cơ lau nước mắt, mặc dù anh ta không biết Thân Tiểu Vân kiếm tiền từ chỗ nào, nhưng anh ta biết Tiểu Vân là một người rất có chủ ý, nếu đã nói thì nhất định có thể làm được.
"Bí thư, ngài cũng hãy thương xót cho chúng tôi, tôi còn mẹ già hơn bảy mươi tuổi phải phụng dưỡng, Phú Hữu vẫn chờ tôi lấy tiền cưới vợ cho nó, Tiểu Vân mang theo một đứa bé, bây giờ chúng tôi lại có đứa bé của chính mình.."
Mọi người luôn nguyện ý đi đồng tình kẻ nhỏ yếu, sùng bái cường giả, cho nên bây giờ nhìn lại, nhà Phú Cường cũng rất khó khăn.
Trước khi Thôn trưởng và bí thư còn chưa lên tiếng Lâm Tịch liền khóc lên.
Thôn trưởng bắt đầu lo lắng, đây là.. Thân Tiểu Mẫn không muốn lấy tiền ít hơn, cũng đúng, ai bảo chị cô ấy làm việc quá đáng chứ?
Lâm Tịch lau nước mắt: "Chị, mặc dù xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng đứa bé là vô tội, một vạn kia chị cũng đừng cho em, coi như là em cho cháu ngoại trai vẫn chưa được gặp mặt kia. Các người cũng không cần suy nghĩ nhiều, coi như chưa từng có cô em gái này, Phú gia cũng chưa từng có em, hãy sống thật tốt đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.