Lâm Tịch bước từng bước một quay đầu rời khỏi cửa, một đường khóc lóc kể lể làm trâu làm ngựa cho cái nhà này, lại bị mẹ bán cho Phú gia, gần như gào to đến nỗi toàn thôn đều nghe thấy được.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Trong thời gian nông nhàn, các thôn đều có nhân vật tam cô lục bà chuyên đi bát quái, đều trông cậy vào chút tin tức như vậy để khoe khoang chính mình tin tức linh thông đấy.
"Nè, tôi nói cho chị chuyện lạ này, thôn chúng ta.."
"Đừng truyền ra ngoài, tôi cho chị biết chuyện cười này.."
"Tiểu Mai, biết chưa? Trong thôn của dì cả tôi có chuyện này!"
* * *..
Hai nhà đương sự càng thề thốt phủ nhận, người khác truyền đi càng mơ hồ.
Rất nhanh, trong lúc vô tình, hai nhà đều thành người nổi tiếng trên mười dặm tám thôn gần đây.
Dù sao nhà mẹ đẻ cách nhà chồng không xa, ăn uống no đủ, có sức làm việc, trên đường Lâm Tịch bước đi như bay, rất nhanh đã tới cửa thôn.
Vừa đến gần cửa thôn, hí tinh Lâm Tịch lập tức mang khẩu trang to lên, khom lưng xuống một đường ho khan đi tới ba gian phòng đất của Phú Cường.
Vừa nghe thấy tiếng của cô, Phú Cường lập tức đóng cửa chặt chẽ, một tiếng "Rầm" vang lên, bên trong thế mà còn có tiếng chốt cửa rơi xuống.
Lâm Tịch thở không ra hơi kêu lên: "Mở cửa, Phú Cường, em biết anh ở bên trong."
Kết quả Phú Cường ngược lại không trả lời, tiểu quỷ Phú Tinh Nhụy lại nói chuyện: "Bà thật không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441167/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.