Nghe nói phải có trách nhiệm lớn trên người mới có thể trải qua cực khổ, Lâm Tịch có chút buồn bực nghĩ đến, trời không giao trách nhiệm lớn trên người cô, nhưng vẫn làm khổ tâm trí cô, khiến gân cốt cô cực khổ như thường.
Không có đãi ngộ của nhân vật chính, còn phải gánh lấy trắc trở của nhân vật chính, đây chính là con đường của Lâm Tịch.
Nhưng mà Lâm Tịch nghĩ nghĩ, chính vì những điều này nên cô mới thay thế người khác thay đổi những nỗi khổ kia, phải gánh chịu những thứ mình không nên gánh chịu, cho nên cô mới có thể hưởng thụ được chỗ đặc sắc của cuộc sống mà người khác chưa từng có.
A Lê nói, có rất nhiều người chấp hành tâm trí không kiên định đã bị lạc mất bản thân, vẫn luôn lặp đi lặp lại như vậy nhưng không phải lặp lại cuộc sống của người khác, ảm đạm, âm lãnh, gặp trắc trở, thống khổ thì chính mình gánh chịu, lưu cho người ủy thác cuộc sống hạnh phúc rực rỡ của chính họ. Bọn họ không biết tại sao mình lại lao lực bôn ba như vậy, thậm chí có người chấp hành chọn một thế giới chính mình cảm thấy hài lòng, trực tiếp từ chối trở lại.
Lâm Tịch cảm thấy nghĩ như vậy, quả thực cực kỳ ngu xuẩn, ngươi chỉ nhìn thấy ngươi vất vả đi mưu cầu hạnh phúc cho người khác, nhưng người ta trả giá đại giới là gì? Người có linh hồn suy yếu, một lần nữa luân hồi rất có thể sẽ chết yểu, thậm chí không qua được thông đạo luân hồi trực tiếp bị nghiền ép rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441166/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.