"A Đường, anh khóc gì chứ? Tôi...sẽ không sao...Tôi sẽ không sao đâu mà. Giờ tôi ngủ một giấc thôi. Một giấc thôi nhé."
"Em có yêu tôi không?"
"..." Im lặng một lúc, cô ấy mới trả lời, giọng người thiếu nữ đã hoàn toàn vỡ vụn, nương theo tiếng thét gào của gió tuyết ngoài cửa sổ và tắt dần: "Có. Thật xin lỗi...xin lỗi vì không thể cùng anh... cùng anh đi tiếp."
"Không phải lỗi tại em. Âm Âm, tin tưởng tôi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau, nhất định, tôi hứa."
Sự thâm tình kiên quyết của anh, ngược lại khiến trái tim cô càng thêm đau...Cô lắc lắc đầu, nở nụ cười như thể đã dự đoán trước tương lai. Một chút máu tươi ộc ra khỏi miệng. Sắc đỏ của máu làm nổi bật rõ vẻ trắng bệch của gương mặt cô...
"Sẽ không... Không thể."
"Âm Âm, có thể. Chắc chắn có thể. Tôi có thể làm..."
"..." Hơi thở của người kia cuối cùng cũng tắt. Trong màn đêm mịt mùng, sẽ chẳng còn ai mở miệng đáp lời anh nữa rồi.
Anh sẽ trở lại là một tên quái vật độc lập trước kia.
Một mình anh, một mảnh đất, một vùng trời.
...
Đường Ám dằn vặt bản thân cực kì.
Tuy Thánh Âm mắc chứng bạch tạng bẩm sinh và bệnh hen, nhưng với tố chất thân thể khi ấy của cô, cô vốn dĩ sẽ không phải chết sớm vậy. Phải chăng là do anh quá gấp gáp muốn cải tạo thân thể Âm Âm thành quái vật cao cấp như mình, nên mới dẫn đến biến chứng không đáng có...khiến cho cô ấy tử vong?
Nhưng có một điều lại làm cho Đường Ám không hiểu...Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nhat-ky-luan-hoi-cua-hai-yeu/1587593/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.