Quyển sổ đây có gì đó rất cuốn hút người nhìn, La Huy theo bản tính tò mò, cầm lên và mở ra. Dorich và bà tiến sĩ già ở bên cạnh cũng nhìn theo.
Hoá ra trong sổ cũng vẽ hàng đống chi tiết của một bản thiết kế. La Huy dùng ngón tay lướt thật nhanh, thoắt cái, đã đi đến trang cuối của quyển sổ. Bất chợt, bà tiến sĩ già kia ra hiệu cậu ngừng tay, chỉ vào một dòng chữ ở trang giấy cuối, tò mò hô to. Thiệt tình, bà già này, già đầu rồi mà nói to thế bộ không sợ đau tim à?
Bà ta chỉ chỉ: "Ở đây có một dòng chữ này. Giáo sư Dorich, ông đọc được không?"
"Để tôi xem nào." Dorich nhận lại quyển sổ nhỏ từ trong tay La Huy. Bắt đầu nhíu mày nhận diện mặt chữ. Ai bảo ông ta là người duy nhất ở đây có thể đọc được ngôn ngữ của người viễn cổ chứ, nên ông ta đành là kẻ phiên dịch trước vậy. Tầm mắt tìm tòi một lúc một hồi, ông ta mới chầm chậm nói: "(*) *Âm Âm, đoá hoa tuyết của tôi. Đến cuối cùng tôi vẫn không thể gặp lại em*."
(*) Đoạn này giáo sư Dorich nói bằng tiếng Trung cổ nên đám La Huy không hiểu.
"Là sao? Ngài dịch cho tôi hiểu coi nào." Bà tiến sĩ già kéo ống tay áo ông ta, đề xuất.
Giáo sư Dorich bèn chậm rãi đọc lại, bằng ngôn ngữ Tinh Tế: "Trong này ghi là 'Âm Âm, đoá hoa tuyết của tôi. Đến cuối cùng tôi vẫn không thể gặp em'."
Thậm chí sau khi nói xong cái câu này, vẻ mặt ông ta còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nhat-ky-luan-hoi-cua-hai-yeu/1587594/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.