Editor: Lyl1418
Vấn đề làm Cố Thiếu Đường đau đầu nhất gần đây là nụ hôn chúc ngủ ngon.
Mặc dù chỉ lúc cô ngủ rồi hắn mới ôm cô về phòng, nhưng không hiểu sao dù cô có ngủ sâu đến đâu thì hắn vừa đặt cô xuống giường cô liền tỉnh, không nói lời nào, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương đầy chờ mong.
Ai có thể chống cự trước ánh mắt ấy chứ?
Cố Thiếu Đường không biết. Chỉ là từ khi bắt đầu hắn đã buông vũ khí đầu hàng.
Ngày thứ tư, hắn có thể thản nhiên cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn: "Ngủ ngon."
Một ngày trị liệu mới.
Bác sĩ Chung theo lẽ thường đến châm cứu cho Cố Miên
Cố Thiếu Đường có việc phải ra ngoài nên hôm nay Cố Miên điều trị một mình.
Cây kim dài chọc thẳng vào huyệt vị lòng bàn chân
"Tê.." Cố Miên nhịn không được hít sâu một hơi
Bác sĩ Chung liếc cô một cái: "Không giả vờ à."
Mâu quang Cố Miên hơi loé lên, xốc lên mi mắt, lạnh lùng mà nhìn hắn, không đáp lời.
Bác sĩ Chung không nhìn cô, rút một cây kim đâm vào điểm khác.
Cố Miên nhíu mày: "Tôi sẽ ổn chứ"
Bác sĩ Chung ngước mắt, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú nhưng ánh mắt luôn mang theo sự lạnh lùng: "Vậy phải xem ổn của cô là thế nào."
Cố Miên: "Lúc đầu điều trị cũng không đâu như bây giờ, tôi muốn đi lại được thì cần bao lâu?"
Bác sĩ Chung cắm cây kim cuối cùng, rồi đi đến ngồi trên băng ghế cạnh giường, ngắn gọn nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nghich-chuyen-nu-vuong/4007007/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.