Gần đây, Cố Miên nhạy cảm phát giác được Tô Thiều Hàm thu liễm không ít, không lởn vởn quanh Cố Thiếu Đường nữa.
Tô Băng Thanh so với Tô Thiều Hàm càng biết khống chế cảm xúc hơn.
Mỗi buổi chiều Cố Miên đều dành thời gian cùng Tô Băng Thanh học cắm hoa, bà ta vô cùng kiên nhẫn, không lộ ra nửa điểm dấu vết.
Sau nửa tháng, Cố Miên không bắt được sơ hở nào nhưng đã học được cắm hoa. Cắm hoa cũng khá thú vị.
Với giai cấp của cô ở thực tế, căn bản không được tiếp xúc với mấy hoạt động giải trí cao cấp này.
Bao gồm đàn piano.
Những ngón tay thon dài của Cố Miên trúc trắc trượt trên những phím đàn đen trắng, âm thanh vô cùng dễ nghe.
Cây đàn piano duy nhất Cố Miên từng thấy là của giáo viên âm nhạc trường tiểu học, còn xa mới bằng được cây đàn trước mắt này.
"Ta có thể học không?" Cố Miên quay sang hỏi quản gia, trong mắt loé lên tia sáng rực rỡ.
Quản gia cúi đầu khẽ mỉm cười: "Tất nhiên là được, miễn là tiểu thư muốn, tôi sẽ sắp xếp giáo viên ngay."
Cố Miên cũng cười: "Được, ta muốn học."
"Cố Miên" cũng đã học piano, chỉ là nàng cũng không thích. Học hơn nửa tháng, Cố Chấn Hoa mua cho nàng cây đàn này, tiếc là sau đó nàng không bao giờ đụng đến nó.
Cây đàn này vẫn luôn nằm trong phòng, có chuyên gia bảo trì thường xuyên.
Cho đến hôm nay, Cố Miên mở ra cuốn nhạc phổ phủ đầy bụi bặm.
Nhiều thứ "Cố Miên" không hứng thú, nhưng Cố Miên lại rất quan tâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nghich-chuyen-nu-vuong/4007008/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.