Edit: Lyl1418
Trong bữa sáng, Cố Miên ngại ngùng nói với Tô Thiều Hàm: "Chị ơi, súp Sago chị nấu ăn ngon lắm."
Trong ngực Tô Thiều Hàm tụ một búng máu, bên ngoài lại vẫn sắm vai tỷ tỷ ôn nhu: "Thích ăn thì lại nấu tiếp cho em."
"Thật ạ" Cố Miên cười đến hai mắt cong cong: "Chị thương em nhất."
Tô Thiều Hàm nghẹn một búng máu trong cổ họng, miễn cưỡng cười.
Cố Chấn Hoa yêu thương mà nhìn Cố Miên, con gái hắn thật ngoan.
Sau khi được Cố Miên "vô tình" nhắc nhở, ông đã chú ý đến Tô Thiều Hàm, không biết có phải do tác dụng tâm lí không mà ông cứ thấy Tô Thiểu Hàm cười có chút miễn cưỡng.
Từ khi Cố Miên mất trí nhớ, nhóm người hầu trong nhà sống rất thoải mái. Chủ nhân trong nhà rất hòa hợp, không khí cũng không âm trầm như trước, bọn họ không cần ngày nào cũng giả bộ cười.
Đinh Tiểu Vũ ngồi xổm bên tường, trong tay cầm một cái xẻng nhỏ, bĩu môi đào đào cái gì đó.
"Em đang làm gì vậy?" Âm thanh nhẹ nhàng của thiếu nữ vang lên.
Đinh Tiểu Vũ đầu cũng không ngẩng: "Đào con giun đất."
"Đào giun làm gì." Thanh âm có vẻ rất thích thú.
Đinh Tiểu Vũ: "Tặng đồ ăn cho gà con vịt con."
"Em nuôi chúng nó sao?"
"Vâng." Đinh Tiểu Vũ cuối cùng cũng ngẩng đầu, trợn tròn mắt mà nhìn Cố Miên trên xe lăn đang cong mình xuống đào đất, xuýt thì đánh rớt cái xẻng xuống đất.
Cố Miên ngồi thẳng dậy, mỉm cười dịu dàng: "Làm em sợ sao?"
Đinh Tiểu Vũ gật gật đầu rồi lại lắc lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nghich-chuyen-nu-vuong/4007006/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.