Quý Phú vuốt vuốt chòm râu bạc trắng như cước của mình, ánh mắt thâm thúy đá sang Phỉ Quang đang ngồi lo lắng không yên bên cạnh. Lão ta lấy chén trà, nhấp miệng uống một ngụm, lúc này giọng nói mang chút khàn khàn mới lên tiếng.
“ Thế cô nương đấy đâu ?”.
Phỉ Quang hít một hơi, ngập ngừng nói “ Ta đã cho người gọi con bé đó về rồi. Tính nhẩm thời gian có lẽ sắp về đến nơi ”.
“ Không biết có chuyện gì gấp mà khiến pháp sư phải đích thân đến vậy ?” Phỉ Quang suy nghĩ cẩn trọng rồi hỏi tiếp, bộ dạng đối với Quý Phú đều một lòng kính trọng.
Một tiếng Qúy đại nhân, hai tiếng Qúy đại nhân, thế mới biết rằng Quý Phú đối với đám người Phỉ gia quan trọng đến cỡ nào.
Cũng phải!
Con đường tương lai Phỉ gia phía trước đều dựa vào người này!
Không kính trọng sao được!
Quý Phú đặt chén trà xuống, cũng không vội trả lời Phỉ Quang. Lão mang từ trong túi áo ra một tờ giấy vàng, cắn đầu ngón tay cái nhanh chóng viết lên mặt giấy vàng ấy.
Hành động quá nhanh của Quý Phú khiến tất cả nhưng người có mặt ở đó đều mắt tròn mắt dẹt ra nhìn, không khí bên trong căn phòng sảnh chính im lặng như tờ. Nhất cử nhất động của lão đều thu hút không biết bao con mắt tò mò.
Sau một loạt các động tác màu mè, thoắt cái trên tờ giấy vàng đã hiện lên một dãy kí tự cổ. Quý Phú búng tay một cái, tờ giấy mà lão ta vừa viết xong liền có một ngọn lửa bừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731749/chuong-217.html