Vân Di bặm môi, liếc từng giọt máu đỏ từ cổ tay mình đang chậm chậm mà chảy vào chiếc bát sứ, vết đau từ cổ tay làm Vân Di không khỏi nhíu mày lại. Cô quay đầu nhìn Vân Thư, miễn cưỡng lên tiếng.
“ Nãi nãi! Việc này phải cần thiết lắm à ?”.
Vân Thư gật đầu khẳng định chắc nịch, không vì ánh mắt khó hiểu của Vân Di mà dừng việc lại. Bà ngó chiếc bát sứ cũng đã gần nửa, sau cùng cũng ra hiệu cho Vân Di ngưng lại, bảo Vũ Gia giúp Vân Di băng bó vết thương.
“ Nha đầu! Đừng có thắc mắc, ta làm việc này cũng chỉ vì muốn tốt cho con ” Vân Thư thu dọn đồ đạc lại, hướng mặt về phía Vũ Gia “ Mang cho con bé ít bánh, mất tầm đấy lượng máu thì cũng cần cần có thứ bù vào chứ ”.
Vũ Gia nghe thế liền gật đầu như giã tỏi, vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn mà đứng dậy đi tìm chút đồ ngọt cho cô.
Giao việc xong xuôi, Vân Thư liền mở cửa mật thất ngay dưới sàn nhà, nơi mà thường ngày bà hay làm việc riêng ở đấy. Lúc trước khi đi Vân Thư cũng không quên cầm theo bát sứ trắng chứa máu Vân Di mang đi.
“ Nay đừng phần đồ ăn cho ta, cũng đừng đợi ta ” Vân Thư ngay khi đóng cửa mật thất còn không quên dặn dò Vân Di, thấy cô mỉm cười hiểu ý nên mới an tâm mà quay người bước đi.
Vân Di liếc cánh cửa đang chậm đóng lại, cô che miệng ngáp dài ngao ngán.
Mỗi lần vào mật thất đó thì ngoài việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731748/chuong-216.html