Vân Di giương cung lên, cô nhắm chặt một mắt, chuẩn xác mà bắn chết được một con thỏ đang chạy đằng xa. Bách Nhiên kinh ngạc “ ồ ” lên một tiếng kinh ngạc. Y gật gù “ Tiểu muội, ta không ngờ rằng một thời gian ngắn muội lại tiến bộ đến mức này. Thật làm Bách Nhiên ta mở rộng tầm mắt mà ”. Vân Di nhặt con thỏ bỏ vào giỏ, cười khiêm tốn với Bách Nhiên “ Huynh đề cao ta quá rồi. Chẳng qua là ăn may nên thế ”. Bách Nhiên trợn tròn mắt nhìn. Ăn may kiểu gì mà nãy giờ đều bách phát bách trúng. Đều không lệch đi chút nào, cái giỏ đựng đồ kia đã sớm đầy rồi. Bách Nhiên nhìn sang giỏ đựng đồ của mình, y có chút ngượng. Thân là nam nhi, ấy thế lại thua cả một nữ nhân chân yếu tay mềm. Hơn hết lại là người y muốn cưới về làm nương tử nữa chứ. Vân Di này… thật là chả chừa cho y chút mặt mũi nào cả. Vân Di không thèm để ý mặt có chút biến đen của Bách Nhiên, cô quan sát đám người của Phỉ Quang và khung cảnh xung quanh đây. Công nhận là bà của chủ thể nói đúng thật! Khắp nơi toàn là mấy oan hồn đang khóc than, bay vất vưởng. Đoán chắc nếu chỉ cần mặt trời xuống núi, nơi đây âm khí sẽ càng nặng nề hơn. Lão nương vẫn là nên hoàn thành việc sớm thì hơn. Mà lại nói, Vân Di đã thử liên lạc với máy tính hay với Tiểu Hắc nhưng hoàn toàn vô dụng. Đáp lại cô chỉ là sự yên lặng bất tận không hồi âm. Cô cứ nghĩ rằng hệ thống biến mất thì các hỗ trợ của hệ thống như việc nhìn thấy linh hồn cũng biến mất, tuy nhiên khả năng ấy vẫn được giữ nguyên. Vân Di thở dài não nề, có nhìn thấy hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Không liên lạc với cục cưng làm cô rất đau lòng a~ “ Tiểu Di! Muội còn nghe ta nói không ?” Bách Nhiên khua khua tay trước mặt Vân Di, thu hút lại sự chú ý của cô. “ A! Xin lỗi huynh, nãy ta đang suy nghĩ một số thứ ” Vân Di bừng tỉnh, cười cười với Bách Nhiên. Bách Nhiên gật gù, cũng không quá bận tâm, y tiếp tục nói “ Muội lâu không về nên không biết rằng dạo gần đây thôn mình xuất hiện một số tin đồn đấy !”. “ Tin đồn ư? Sao ta lại không nghe nãi nãi nhắc gì nhỉ ?” Vân Di phát hiện ra con mồi tiếp theo, hạ giọng nhẹ một chút, đáp lấy lời của Bách Nhiên. Cô bước chậm chạp để đến gần hơn với vị trí con mồi, lôi trong người ra chiếc chủy thủ. Chậc! Chậc! Con lợn rừng này xem ra làm được mấy bữa dài dài đấy nha! Bách Nhiên cũng thấy được hành động của Vân Di, phát hiện con lơn to đang nằm phục ở dưới hòn đá phía trước. Y không khỏi có chú kinh hách. Này! Này! Tiểu muội, muội đừng nói với ta là muội định săn con thú đấy nhé! Ít ra con vật này cũng phải là hai nam nhân khỏe mạnh mới có thể săn được bởi lợn rừng thường rất hung hăng, chỉ cần sảy một ly thôi chắc chắn sẽ không toàn mạng. Bách Nhiên hơi toát mồ hôi, y không chắc rằng hai bọn họ đã là đối thủ của loài thú này. Không khéo nạp mạng cho nó cũng nên. Chưa kịp để Bách Nhiên ngăn cản, Vân Di đã dựa vào thân hình nhanh nhẹn của mình mà lao lên phía trước, chuẩn xác hướng thẳng đến điểm yếu của con lợn rừng. Do bị tấn công bất ngờ nên con vật kia bị hoảng loạn, cô nhanh trí leo lên người nó, cố gắng dùng mưu để áp phục con thú kia. Chỉ biết rằng sau một tiếng hét thảm thiết, con vật kia đã sớm nằm sõng soài dưới nền đất, khắp người Vân Di đều bị màu đỏ tươi của loài thú kia bắn hết lên y phục đang mặc. Đám người của Phỉ Quang ở đằng xa theo dõi “...(゚Д゚;)...” sau này nhất định bớt trêu chọc thiếu phu nhân lại. Kẻo phu nhân lại xử họ giống con lợn kia Đợi đến lúc Bách Nhiên hoàn hồn lại, đã thấy Vân Di đang mỉm cười nhìn y đầy ngượng ngùng. “ Nhiên ca ca! Huynh lại đây phụ ta với, một mình ta không thể xẻ hết được số thịt này ”. “ Được! Để ta giúp muội ” Bách Nhiên buồn phiền, sau cùng cũng chấp nhận sự thật tiểu muội này của y càng ngày càng cao tay. “ À! Đúng rồi! Khi nãy huynh có đang nói giở chuyện tin đồn ấy! Ta chưa được nghe kể ” sau khi thu dọn xong Vân Di chợt nhớ đến câu chuyện khi nãy mà Bách Nhiên có đề cập với cô. Vân Di có gặng hỏi, tiện tay đưa một miếng thịt ngon cho kim xà của cô thưởng thức thử. Xem kìa! Nó cũng khá thích đấy, cái đuôi nhỏ còn ngừng lắc. Bách Nhiên ngó con rắn đang bám chặt vào cổ tay Vân Di, y thoáng rùng mình. Con ngươi đỏ rực như máu của nó vẫn vô tình hay hữu ý mà dán chặt lên người Bách Nhiên khiến y được mấy phen khiếp đảm. Hỏi ra thì Vân Di muội ấy nói là do mình có duyên mới được loài vật này chọn chủ mà nuôi. Tuy nhiên theo như Bách Nhiên thấy, nó giống như là điểm ám quẻ thì hơn. “ Ta nghĩ với bằng này thực phẩm cũng ổn rồi. Chúng ta nên về thôi ” Vân Di thấy Bách Nhiên lẳng lặng nãy giờ, liền hỏi“ Huynh à! Huynh sao thế ?”. “ Không sao! Tin đồn kia ta định bảo muội là thôn ta dạo gần đây có rất nhiều cô nương mất tích, chưa tìm thấy đâu. Muốn khuyên muội cẩn thận một chút. Hơn nữa… ” Bách Nhiên đưa ánh mắt ái ngại sang hướng Vân Di. “ Muội có vẻ rất thích con vật nhỏ này nhỉ !” Bách Nhiên chỉ kim xà đang ngoan ngoãn nằm im trên tay cô “ Muội cẩn thận, kẻo có ngày nó cắn ngược lại đấy !”. Vân Di nhất thời ngây người, giây sau cô có chút tức giận “ Huynh… ta biết là huynh có vẻ khó chịu với kim xà của ta. Xin lỗi, là lỗi của ta khi đã để nó xuất hiện trước mặt huynh ” Vân Di hít một hơi, bình ổn lại cảm xúc, nhàn nhạt nói. “ Thật ngại quá, đã khiến huynh bận lòng rồi !” dứt lời, Vân Di liền đưa kim xà nhỏ cho nó trườn vào trong áo cô. Vân Di nâng giỏ lên, khoác lên vai, một bước đi thẳng không hề ngoái lại nhìn Bách Nhiên. Để lại đằng sau y đứng như chôn chân dưới đất, mặt mũi đang không biết biểu cảm gì….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]