Vân Di giương cung lên, cô nhắm chặt một mắt, chuẩn xác mà bắn chết được một con thỏ đang chạy đằng xa.
Bách Nhiên kinh ngạc “ ồ ” lên một tiếng kinh ngạc. Y gật gù “ Tiểu muội, ta không ngờ rằng một thời gian ngắn muội lại tiến bộ đến mức này. Thật làm Bách Nhiên ta mở rộng tầm mắt mà ”.
Vân Di nhặt con thỏ bỏ vào giỏ, cười khiêm tốn với Bách Nhiên “ Huynh đề cao ta quá rồi. Chẳng qua là ăn may nên thế ”.
Bách Nhiên trợn tròn mắt nhìn.
Ăn may kiểu gì mà nãy giờ đều bách phát bách trúng. Đều không lệch đi chút nào, cái giỏ đựng đồ kia đã sớm đầy rồi.
Bách Nhiên nhìn sang giỏ đựng đồ của mình, y có chút ngượng. Thân là nam nhi, ấy thế lại thua cả một nữ nhân chân yếu tay mềm. Hơn hết lại là người y muốn cưới về làm nương tử nữa chứ.
Vân Di này… thật là chả chừa cho y chút mặt mũi nào cả.
Vân Di không thèm để ý mặt có chút biến đen của Bách Nhiên, cô quan sát đám người của Phỉ Quang và khung cảnh xung quanh đây.
Công nhận là bà của chủ thể nói đúng thật!
Khắp nơi toàn là mấy oan hồn đang khóc than, bay vất vưởng. Đoán chắc nếu chỉ cần mặt trời xuống núi, nơi đây âm khí sẽ càng nặng nề hơn.
Lão nương vẫn là nên hoàn thành việc sớm thì hơn.
Mà lại nói, Vân Di đã thử liên lạc với máy tính hay với Tiểu Hắc nhưng hoàn toàn vô dụng. Đáp lại cô chỉ là sự yên lặng bất tận không hồi âm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731746/chuong-214.html