Vân Di được Vũ Gia đỡ ra khỏi từ xe ngựa, từ tốn mà bước xuống tiến thẳng vào trong khách điếm. Trong lúc đợi chờ đám người Vũ Gia đang làm thủ tục lấy phòng, Vân Di mới có thể thong dong mà đánh giá khung cảnh xung quanh. Đã qua được mấy ngày khi Vân Di nghe chỉ định của Phỉ Quang để về lại mặt ở quê ngoại. Cô đã cùng với lễ vật mà Phỉ Quang đưa, rời đi khỏi Phỉ gia để lên đường. Do nhà của chủ thể cách khá xa với gia tộc Phỉ nên mất khá lâu mới đến được nơi. Mấy ngày đi đường toàn phải nghỉ ngơi trên đường núi gập ghềnh. Thế nên vài ngày vất vả phải sinh hoạt ngoài trời, bọn họ mới quyết định đi xuyên qua hai đêm không ngừng nghỉ để kiếm được khách điếm nào đó để dừng chân. May sao lại gặp được khách điếm bên đường này. Vân Di phải công nhận một điều là nhà chủ thể xa thật sự, chưa tính đến việc đường đi, lối lại rất khó khăn. Haiz! Suy cho cùng chủ thể cũng là một cô nương khá dũng cảm, một mình đương đầu đến một nơi xa đất khách quê người như Phi gia để kiếm tiền. Thật sự đáng để nể phục…. Lại nói...Đúng như những gì mà Vân Di nghĩ. Quả thực là Phỉ Quang không để cho cô một mình tự do mà thoải mái đi lại. Lần này Vân Di đi, bên cạnh cô không tính cô và Vũ Gia thì cũng gần mười người. Tất cả bọn họ có một nhiệm vụ duy nhất đó giám sát, canh chừng cô, cốt để không cho Vân Di có ý định chạy trốn. Tất cả đều được Phỉ Quang trực tiếp hạ lệnh. Aydza! Mấy người đề phòng làm gì cho mệt, lão nương đây cũng có ý định trốn đâu… Vân Di xoa cằm. Nói mới nhớ, suốt từ hôm cô ở mộ của Phỉ Thiên đến nay, Vân Di chưa được gặp lại nam chính thêm lần nào nữa. Thành ra việc tiến độ công lược cũng vẫn đang dậm chân một chỗ. Nghe Tiểu Hắc kể lại rằng, đối tượng lần này rất khó để công lược vậy nên hệ thống chủ đã quyết định tặng cho cô một món quà nho nhỏ. Chính là cho độ hảo cảm từ con số không của Phỉ Thiên sẽ nhích lên một chút, coi như là có thiện cảm với Vân Di. Vân Di “...” đã mất công tặng, sao không tặng lão nương nhiều một chút. Tiểu Hắc “...” kí chủ thật là… đồ được tặng lại còn muốn tham lam hơn. Đúng thật không có tiết tháo mà... Thôi được rồi! Thà có còn hơn không, lão nương cũng rất cảm ơn lòng tốt của hệ thống. Đây đúng là một hệ thống tốt bụng nhất mà lão nương từng gặp. Dù sao nam chính cũng đã hắc hóa, một chút thiện cảm cảm này cũng đã giúp lão nương rất nhiều rồi... Vân Di chống cằm chán nản, lấy một chiếc bánh bao trên đĩa mà tiểu nhị mang ra khi nãy, há miệng cắn một miếng, nhai vô cùng ngon lành. “ Kí chủ! Cô không bắt chéo chân như thế được! Phải biết giữ hình tượng gốc của chủ thể chứ ?” Tiểu Hắc lắc đầu nguây nguẩy. Mèo nhỏ bay lên mặt bàn, ngồi đối diện Vân Di, liếc Vân Di đầy kiêu ngạo giảng dạy mà mặt buồn phiền, chép miệng mà nhắc nhở. Xì! Lần nào cũng để nó nhắc lại mấy việc này. Thật là... “ Hờ hờ! Theo nguyên tác tính cách của chủ thể vốn dĩ rất tùy tiện khi ở ngoài. Còn lúc trước mặt Phỉ gia thường hay giả vờ để có thể yên tâm mà sống qua ngày trong gia tộc Phỉ ’’ Vân Di cười. Ngừng một chút, khóe mắt hơi nheo lại nhìn Tiểu Hắc,ý cười càng đậm hơn.. “ Cục cưng nói xem, tôi phá vỡ tính tính cách chủ thể chỗ nào ?” “ Hử? Cục cưng của trẫm ?”. Tiểu Hắc bị vẻ mặt “ nhân từ ’’ của Vân Di dọa cho sợ, vẻ mặt hí hửng dạy dỗ kí chủ không cánh mà bay. Nó rất biết điều lùi ra phía sau, lập tức hóa thành dáng vẻ tiểu shota mà Vân Di yêu thích nhất trên tay là một khay đựng chén trà nóng hổi, rất ngoan ngoãn mà tiến đến đưa cho Vân Di thưởng thức. Khuôn mặt khả ái nở nụ cười rất lịch thiệp, giọng non nớt mang phần nịnh nọt, điệu bộ cực kì lấy lòng. “ Là tôi nhất thời không tính toán, hại kí chủ không vui. Kí chủ bớt nóng, nếu không sẽ tổn hại đến sức khỏe của mình. Tiểu Hắc biết lỗi rồi ’’. Tiểu Hắc trong lòng khóc thành một dòng sông “...(ಥ﹏ಥ)...” kí chủ đáng ghét! Cứ nhất định phải dọa nó thế này thì mới vui à? Trên thế gian này thiếu gì thứ hay, sao kí chủ không kiếm việc tốt mà làm? Ở đây dọa nó làm gì không biết. Hứ! Đồ kí chủ không có lương tâm!... Vân Di không nhịn được mà cười khúc khích khi thấy dáng vẻ cam chịu của Tiểu Hắc, vui vẻ mà vuốt vuốt mái tóc đen mềm của Tiểu Hắc mấy cái. Đúng là trêu bé cưng đúng là niềm đam mê không bỏ được của lão nương... “ Cục cưng có thấy nơi này… có chút gì đó là lạ không ?” Vân Di với lấy chén trà trên bàn, uống một ngụm nhỏ. Đĩa bánh bao trên bàn đã được cô xử lý gọn gàng, tay còn không quên vuốt ve mèo đen Tiểu Hắc đã quay lại hình dáng ban đầu. Con ngươi cảnh giác đảo xung quanh, quan sát bên trong khách điếm một lượt nữa. Từ khi bắt đầu dừng chân ở khách điếm này, không hiểu vì lý do gì mà cô cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Hay là do đi đường xa nên cô sinh ra ảo giác rồi chăng? Mèo nhỏ bị bàn tay Vân Di làm loạn, khẽ rùng mình mấy cái, miệng “ gừ gừ “ hai tiếng thỏa mãn. Hình như dạo này máy tính chủ còn cài vào hệ thống nó phản ứng của loài mèo hay sao, ngày càng lúc nó lại thấy mình giống mèo thật nhiều hơn. Đây là đang muốn tính kế tiếp gì với nó đây?... Nghe Vân Di nói thế, Tiểu Hắc ngẩng đầu lên, tròn mắt nhìn cô, lắc đầu “ Tôi thấy bình thường mà kí chủ? Có chuyện gì sao ?”. “ Không có! Chắc là do tôi nghĩ nhiều thôi ’’. Vân Di thở dài, nhún vai một cái. Có lẽ do cô suy nghĩ linh tinh hơi nhiều thật... “ Tiểu thư! Phòng đã chuẩn bị được rồi! Người mau lên đấy nghỉ ngơi đi ’’ để tiện thì Vũ Gia đã đổi lại cách xưng hô với Vân Di cho hợp lý khi gặp người ngoài. Nàng ta bước đến, cầm lấy túi nải của Vân Di lên, đi phía sau tiểu nhị để dẫn đường cho Vân Di. Vừa đi Vũ Gia vừa nói. “ Tiểu thư, chúng ta sẽ nghỉ ở đây qua đêm nay, sáng mai sẽ khởi hành đi tiếp. Lão gia chỉ cho chúng ta hai tuần vừa đi vừa về, thế nên không thể để lỡ việc ’’. “ Đã biết !” Vân Di gật đầu hiểu. Còn không phải sợ rằng tạo cơ hội chạy trốn cho lão nương nên mới gấp rút như vậy à? Vân Di tặc lưỡi, không nghĩ nữa mà theo bước chân của Vũ Gia lên lầu hai…. “ Hai vị khách quan có gì căn dặn hãy cứ gọi tiểu nhân ’’ trước khi tiểu nhị rời đi, không quên quên căn dặn Vân Di và Vũ Gia thêm lần nữa. “ Ta rõ rồi! Ngươi mau đi đi ’’ Vũ Gia xua xua tay, trực tiếp đuổi tiểu nhị ra ngoài. Nàng ta quay sang thấy Vân Di đang nhìn chằm chằm vào tên tiểu nhị vừa rời đi không rời, cảm thấy hơi lạ liền hỏi. “ Thiếu phu nhân, người sao thế? Người cần gì à ?”. Vân Di lắc đầu, tầm nhìn liền rời khỏi cửa, mặt hơi trầm xuống xoay người bước đến chiếc ghế gần ngồi , ý vị không rõ ràng đang nghĩ gì “ Không! Ta chỉ hơi mệt ’’. Vũ Gia khó hiểu, cũng không thắc mắc gì nữa “ Nếu vậy nô tỳ xin phép được ra ngoài, người có việc gì thì gọi nô tỳ. Nô tỳ ở ngay ngoài ’’. “ Được! Có gì ta sẽ gọi ngươi ’’ Vân Di nhẹ nhàng đáp, mặt hơi mệt mỏi, tùy ý phẩy tay. “ Thiếu phu nhân nghỉ ngơi. Bữa tối nô tỳ sẽ mang lên sau ’’ dứt lời Vũ Gia liền đi ra ngoài, không đứng lại thêm một giây nào. Phải một mực giả bộ phụ tùng con nha đầu kia thật khiến nàng ta chán ghét không thôi… Vân Di mở túi nhỏ bên hông mình, cho kim xà ngủ nãy giờ đang ngủ ra ngoài cho thoải mái. Còn bản thân bước đến bên cánh cửa sổ, thử ngó ra bên ngoài... Mấy người của Phỉ gia cũng nghiêm thật, canh chừng cô cả bên ngoài phòng cơ à? Xem ra đến con kiến lọt qua còn khó, huống chi là con người. Tính toán một hồi, Vân Di quyết định tiến đến bàn gần đấy lấy tú nải rồi lôi trong túi đồ mình ra vài thứ linh tinh. Hình như đang chuẩn bị cho việc gì đó… Xong xuôi, Vân Di ngắm nhìn thành quả của mình thêm lần nữa mới ưng ý gật đầu, thở phào một hơi. Lúc bấy giờ mới an tâm bước đến giường mà thoải mái nằm xuống. Cô chớp mắt nhìn trần nhà trong vô định. Có lẽ đường xa làm Vân Di thực sự làm cô có chút mệt, nên chẳng mấy chốc Vân Di chìm dần vào giấc ngủ. Trước khi rơi vào trạng thái ngủ hoàn toàn, ý định kia vẫn hiện rõ trong đầu cô. Không biết điều đấy có đúng hay không nhưng tốt nhất cô vẫn nên phải đề phòng một chút để tránh tai họa về sau…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]