Phỉ Quang vươn tay, nhận lấy chén trà khi nha hoàn đang kính cẩn đưa cho lão.
Phỉ Quang khẽ thổi vài hơi cho tách trà đã nóng rồi từ từ đưa lên miệng nhấp vài ngụm. Liếc con mắt về phía người đang thỉnh an trước mặt. Phỉ Quang ho nhẹ, phẩy phẩy nói.
“ Được rồi! Đứng lên đi, mau đến kia ngồi. Hôm nay ngươi cảm thấy đỡ hơn chưa, Vân Di ?”.
Vân Di rất ngoan ngoãn nghe theo lệnh của Phỉ Quang mà tiến đến ghế gần đấy, đặt người ngồi xuống.
Cô hướng đến Phỉ Quang nở một nụ cười nhã nhặn, dịu dàng nói, tiện tay vuốt vuốt nhẹ đầu kim xà đang quấn lấy cổ tay cô hết sức cưng chiều.
“ Cảm ơn phụ thân đã quan tâm đến, nhờ ơn của người mà Vân Di đã thấy khỏe hơn nhiều rồi ’’.
“ Thế là tốt rồi ’’ Phỉ Quang gật đầu, đặt ly trà sang bên cạnh.
Liếc hoàng kim xà đang ngẩng đầu lên đón nhận sự cưng chiều của Vân Di mang lại, xem ra là thích thú lắm. Phỉ Quang lại hỏi.
“ Vậy còn hoàng kim xà, nó có muốn thứ gì đặc biệt không ?”.
Bàn tay đang vuốt ve rắn nhỏ bỗng hơi dừng lại nhưng rất nhanh lại tiếp tục. Vân Di nheo mắt lại, cô không nhìn Phỉ Quang vừa cười cười vừa nói, giọng nói mang có chút trêu đùa.
“ Phụ thân! Lẽ nào việc quan trọng của người là chỉ gọi ta đến để hỏi như thế này thôi sao ?”.
“ Con nha đầu kia! Sao người dám nói lão gia với thái độ như thế ?’’ di nương Triệu trừng mắt nhìn Vân Di, lớn giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731736/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.