" Người khóc lóc cái gì? Sao nhà người có thể thiển cận như thế? Hôm nay là ngày vui, đáng lẽ phải lấy điều ấy mà mừng chứ ?" bà mai không nhẫn nhịn mà hắng cái giọng the thé của mình, hướng vào bên trong kiệu hoa mà nói.
" Ngươi phải cảm thấy may mắn vì được gả vào nhà họ Phỉ này đấy. Đầy người mong ước lại còn chẳng được. Số ngươi hảo hảo vậy, đúng là kẻ không biết điều mà hưởng " bà ta liếc bóng dáng nữ nhân qua tấm rèm mỏng bên ô cửa của kiệu hoa, bĩu môi một cái, dáng điệu hết sức khinh bỉ...
Vân Di mơ hồ bị tiếng pháo và âm thanh hỗn độn xung quanh cùng với giọng có phần chua ngoa của nữ nhân nào đó làm cho mở mắt.
Cô chớp chớp mắt mấy cái mà tỉnh.
" Này! Vân Di! Ta nói, nhà người có nghe không vậy ?" bà Viên bực dọc, khẽ hắng giọng, gọi với vào trong...
Đột nhiên thấy bên trong yên ắng đến lạ thường, Viên Thu lo lắng không thôi.
Đừng nói là con nha đầu kia định làm trò gì ngu ngốc đấy nhé!
Hừ! Nếu không phải nữ nhân này giúp bà kiếm được một món hời lớn, chứ nếu không một kẻ không có địa vị gì như nó, chắc gì bà đây đã thèm để ý.
Bà đã phải mất công lắm mới có được mối làm ăn lớn như vậy. Không thể nữ nhân kia phá hỏng được.
Vừa rồi đã khó khăn lắm mới lừa được nha đầu Vân Di kia hít phải chút thuốc mê mà để rước lên kiệu hoa. Mới nãy tỉnh dậy đã làm ầm ĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731728/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.