Vân Di lơ mơ, mở mắt tỉnh dậy. Con ngươi đảo xung quanh, phán đoán xem mình đang ở đâu. Nhìn sơ sơ, đây có lẽ là một căn nhà ở xa trung tâm thành phố.
Nhờ việc huấn luyện lâu ngày, Vân Di có thể nghe được tiếng kêu phía xa xa của một số con vật sống về đêm. Cô có thể biết được phần nào chính xác mình đang ở đâu.
Căn phòng mà cô đang ở, ngoài chiếc giường cô nằm và chiếc tủ nhỏ ở đầu giường ra thì chẳng có gì cả. Trống trơn và đơn điệu đến kỳ lạ. Thậm chí cái cửa sổ cũng không có, chỉ có cửa ra vào là con đường duy nhất thoát ra khỏi đây. Nơi này chính xác giống một cái nhà tù phiên bản nhỏ.
Sau gáy bỗng dưng truyền lên cảm giác đau nhói. Vân Di nhịn không nổi mà nhăn mặt lại.
Mẹ nó!
Khương Mục, em gái nhà anh.
Anh kích điện đánh ngất tôi cũng phải nhẹ nhàng thôi chứ! Đau chết lão nương rồi.
" Kí chủ, cô tỉnh rồi " mèo nhỏ Tiểu Hắc vội biến ra, bay xuống chỗ Vân Di " Kí chủ, cô có bị thương chỗ nào không ?".
" Đương nhiên là có rồi... " Vân Di toan ngồi dậy thì bỗng dưng cô khựng lại. Vân Di ngoái đầu, cả người hóa đá khi nhìn một cánh tay của mình đang bị còng lại. Mặt Vân Di liền xuất hiện mấy vạch hắc tuyến.
Fuck! Nam chính, anh còn làm cả thế này với lão nương luôn hả?
Tiểu Hắc "..." kí chủ, không được nói hư như thế!
Vân Di chép miệng. Thôi được rồi, thế này còn may chán, biết đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731725/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.