" Chỉ huy, giờ cũng đã muộn rồi, anh cũng nên nghĩ sớm đi. Sẽ có hại cho sức khỏe ". Trong lúc tâm trí Khương Mục đang mải đổ lỗi cho việc xuất hiện của những triệu chứng và suy nghĩ khác thường, là do anh bị lâu ngày không hoạt động được chỉ ở yên một chỗ để dưỡng thương thì Vân Di sớm đã dọn xong chỗ cho hai người ngủ. " Vân Di, từ lúc nào mà chỗ ngủ của tôi và cô lại gần nhau vậy ?" Khương Mục cau mày, mặt đen lại, chỉ tay về hướng hai tấm nệm mà Vân Di làm đang để sát cạnh nhau. Vân Di chớp chớp mắt nhìn Khương Mục, thản nhiên đáp " Tôi thấy có sao đâu. Nằm sát thế này sẽ tiện đường cho tôi quan sát tình trạng của anh khi mới thay thuốc xong. Tôi sợ là anh sẽ phát sốt khi chạm vào vết thương ". Khương Mục lấy tay đỡ trán " Vân Di, cô có ý thức mình là nữ nhân không? Nam nữ thụ thụ bất thân, điều hiển nhiên thế... Lẽ nào cô Vân lại không biết ?". Vân Di khẽ tặc lưỡi, khó hiểu nói " Chẳng phải hồi trước chính chỉ huy nói là không có hứng thú gì với một người như tôi sao ?". Nghe Vân Di nói xong, Khương Mục thật muốn đánh vào miệng mình lúc đấy mấy cái, nhưng vẫn cố phản bác, anh hừ lạnh nói " Việc đấy không quan trọng mà điều thiết yếu là tôi không muốn cùng chỗ với người lạ ". " Sao chỉ huy lại nói vậy. Anh quên rằng lúc trước tôi với anh đã từng ngủ chung phòng hồi tôi về quê với anh. Thân thiết như thế sao gọi là xa lạ được ". Khương Mục "..." cảm giác như vừa lấy hòn đá đập vào chân mình vậy. " Tóm lại là không được " Khương Mục ho vài tiếng, quả quyết đáp. " Chỉ huy... " Vân Di ngập ngừng, rồi nhe răng cười ngó Khương Mục, điệu bộ thật giống một kẻ lưu manh " Đừng nói với tôi là anh đang dần cảm thấy hứng thú với tôi nhé~ ". Vân Di ngồi xuống tấm nệm, chống cằm, tay vời vời Khương Mục " Chỉ huy, mau đến đây. Vân Di tôi đều không ngại nếu người đấy là chỉ huy~ ". " Nói bậy !" Khương Mục nhăn mày, thở hắt ra, quyết tâm không nói thêm câu nào nữa. Nếu không chắc chắc cô ta sẽ tìm cách bắt bẻ anh thêm nữa. Đến lúc ấy anh sợ mình không kìm được mà đánh cô ta một trận mất. Khương Mục khập khiễng đứng dậy, định hướng đến tấm nệm để đi. Vân Di thấy vậy vội vàng chạy đến đỡ Khương Mục thì bị anh gạt tay ra, lạnh lùng nói " Không cần, tôi tự đi được ". Vân Di "..." nam chính lại giận dỗi rồi. Đúng là thân hình của người lớn nhưng tính cách của trẻ con. Hừ! Lão nương không chấp anh... Nghe được tiếng hít thở đều đều của Vân Di, Khương Mục lúc bây giờ mới thả lỏng người, lật người quay sang hướng Vân Di đang ngon giấc. Anh ngắm nhìn cô mà lắc đầu thở dài. Chưa gì mà cô ta đã ngủ rồi. Nhanh thật đấy! Hay là do anh nằm trằn trọc suy nghĩ quá đến mức không thể ngủ được nên mới nghĩ rằng cô ta ngủ nhanh. Vân Di! Cô ta có ý thức được sự nguy hiểm khi mình đang nằm cạnh một nam nhân không? Tại sao không cảnh giác một chút nào vậy? Hoặc do đối với bất cứ nam nhân cô ta cũng không đề phòng? Nghĩ theo hướng nào cũng làm Khương Mục tức giận. Bản thân anh nhận rõ ràng, khả năng kiềm chế cơn nóng mỗi khi nghĩ hoặc nói về vấn đề của Vân Di đều làm không thể bình tĩnh được. Suy nghĩ thường hay bị đứt đoạn, không thông, khó tính toán. Bất giác, Khương Mục cảm nhận được cánh tay nhỏ đang đặt ngay ngang hông mình. Ngay sau đó, anh lập tức nhận được thân hình ai đó đang nhích dần về phía mình. Vân Di... cô ta.... cứ vậy mà đang thoải mái ôm anh. Khương Mục thấy rõ được cả người Vân Di đang dán chặt vào người mình. Thậm chí anh còn có thể nghe được giọng nói mơ nho nhỏ của Vân Di. Chắc chắn là do khí trời ban đêm lạnh hơn buổi sáng mà đám lửa kia đã sớm tàn. Theo phản xạ thì Vân Di tìm đến nguồn hơi ấm. Mà hơi ấm ở đây, không ai khác chính là Khương Mục. Gương mặt khi ngủ khi ngủ của Vân Di vô cùng thư thái. Cánh môi hồng khép hờ khẽ nở một nụ cười mỉm, xem ra đang mơ phải điều gì vui vẻ lắm. Con mắt lim dim. Thật giống một chú mèo nhỏ. Mặc dù trong hang động chỉ có thể dựa duy nhất nguồn sáng xa xa của ánh trăng chiếu rọi vào hang. Nhưng Khương Mục vẫn có thể cảm nhận làn da mịn màng, mềm mại như bánh bao của Vân Di, khiến người khác muốn nhéo cho một cái. Mái tóc dài như chọc vai Khương Mục khiến anh có chút ngứa ngáy. Hơi thở nhè nhẹ của Vân Di phả vào lòng ngực Khương Mục, khiến anh rùng mình đôi chút. Hương thơm nhè nhẹ từ cơ thể Vân Di giống đang vấn vương, trêu đùa nơi chóp mũi Khương Mục, làm anh có chút si mê. Còn đâu cái vẻ ma mãnh, náo loạn như thường. Giờ phút này cô ta trông thật ngoan ngoãn và vô hại, làm người ta muốn dang tay mà bảo vệ, cưng chiều đến vô thời hạn. Khương Mục hít một hơi thật sau rồi thở mạnh ra, anh đặt tay lên trán khẽ nhắm mắt lại. Tại sao anh không hề bị uống loại thuốc gì giống như lần anh bị ông và bà lừa uống. Ấy vậy mà cả người đều có triệu chứng nóng bừng cả thân thể như thế. Khương Mục phần nào cảm nhận phần dưới của mình đang căng cứng cả lên. Cả thân đều nhộn nhạo đến khó hiểu. Nhớ tới lần mà ông bà hạ thuốc anh, thú thật là lần đấy anh nói với Vân Di không nhớ gì là nói dối, vì quá ngượng ngùng nên đành làm thế. Để tránh sự khó xử của hai bên sau này. Dù sao cũng là anh chiếm tiện nghi người ta. Từng hành động, cử chỉ của đêm đấy, đều được anh khắc ghi rõ. Chỉ là... thật sự lúc đấy anh không hiểu thân thể mình bị gì nữa. Khả năng kiềm chế đối với anh lúc đấy có thể vô hiệu hóa hành động của mình. Tuy nhiên, Khương Mục không hiểu lúc đấy vì cái gì xui khiến lại phó mặc cho bản năng điều khiển. Sau khoảng thời gian đấy, anh mới tra hỏi ông bà, thì được nói lần đó là ông bà anh cho uống thuốc kích dục. Không quá khó để tìm hiểu nó là gì và cả cách hành xử khó hiểu của bản thân lúc đấy. Và tất nhiên rồi, cũng như mọi lần anh đều tìm cách lấy tạm một lý do nào đó để bảo vệ rằng anh không hề hứng thú với cô ta. Nhưng giờ thì sao? Lần này anh đâu thể chối cãi được nữa. Khương Mục, nên chấp nhận sự thật đi, càng ngày anh càng bị xoáy sâu vào cô gái tên Vân Di lúc nào không hay. Anh vô thức bị cô ta xoay chuyển theo ý muốn của Vân Di trong trò chơi của cô ta tạo nên. Ấy vậy mà bản thân vẫn để ngu muội mà vướng vào. Nói anh không có dục vọng với Vân Di là sai. Bản thân lại cực kì có ham muốn khi tiếp xúc thân mật với cô ta. Nhưng Khương Mục không biết là mình do từ trước đến giờ quá mù mờ trong việc nam nữ nên mới bị phản ứng quá đà như thế. Hay do anh thật sự có tình cảm đặc biệt với cô gái này. Anh... thật không rõ. Khương Mục áp chế cảm giác ham muốn của bản thân xuống. Anh xoay người lại, vòng tay lại ôm chặt Vân Di vào người mình, lấy hơi ấm của thân thể mình giúp cô sưởi ấm. Dường như cảm thấy vô cùng thoải mái, Vân Di dụi nhẹ vào lồng ngực anh mấy cái rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ. Đúng là rất giống con mèo nhỏ! Khương Mục bật cười nho nhỏ trước cử chỉ của Vân Di. Anh thở dài, khẽ kéo một lọn tóc của Vân Di lên hôn, trong con ngươi bỗng lóe lên một tia chiếm hữu khó thấy. Chuyện cô ta có thật đặt tâm tư trên người anh không? Liệu Vân Di đang trêu đùa anh không? Anh thật sự có ham muốn thể xác hay có tình cảm với Vân Di? Mấy chuyện đấy Khương Mục sẽ suy nghĩ sau. Hiện giờ... điều mà anh quan tâm lúc này. Anh... thật sự rất muốn độc chiếm cô gái này thành riêng mình... [ Ting : Chúc mừng kí chủ đạt được độ yêu thích của Khương Mục ] tiếng máy móc khô khốc vang lên thông báo...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]