" Chỉ huy, giờ cũng đã muộn rồi, anh cũng nên nghĩ sớm đi. Sẽ có hại cho sức khỏe ".
Trong lúc tâm trí Khương Mục đang mải đổ lỗi cho việc xuất hiện của những triệu chứng và suy nghĩ khác thường, là do anh bị lâu ngày không hoạt động được chỉ ở yên một chỗ để dưỡng thương thì Vân Di sớm đã dọn xong chỗ cho hai người ngủ.
" Vân Di, từ lúc nào mà chỗ ngủ của tôi và cô lại gần nhau vậy ?" Khương Mục cau mày, mặt đen lại, chỉ tay về hướng hai tấm nệm mà Vân Di làm đang để sát cạnh nhau.
Vân Di chớp chớp mắt nhìn Khương Mục, thản nhiên đáp " Tôi thấy có sao đâu. Nằm sát thế này sẽ tiện đường cho tôi quan sát tình trạng của anh khi mới thay thuốc xong. Tôi sợ là anh sẽ phát sốt khi chạm vào vết thương ".
Khương Mục lấy tay đỡ trán " Vân Di, cô có ý thức mình là nữ nhân không? Nam nữ thụ thụ bất thân, điều hiển nhiên thế... Lẽ nào cô Vân lại không biết ?".
Vân Di khẽ tặc lưỡi, khó hiểu nói " Chẳng phải hồi trước chính chỉ huy nói là không có hứng thú gì với một người như tôi sao ?".
Nghe Vân Di nói xong, Khương Mục thật muốn đánh vào miệng mình lúc đấy mấy cái, nhưng vẫn cố phản bác, anh hừ lạnh nói " Việc đấy không quan trọng mà điều thiết yếu là tôi không muốn cùng chỗ với người lạ ".
" Sao chỉ huy lại nói vậy. Anh quên rằng lúc trước tôi với anh đã từng ngủ chung phòng hồi tôi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731717/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.