Rốt cuộc thì sau hơn hai tuần bị mắc kẹt ở dưới núi, Vân Di và Khương Mục cũng được cứu hộ của quốc gia đến cứu.
Khương Mục nhanh chóng được đưa đi cấp cứu vì chấn thương nặng ở ngoài, còn cô thì được chuyển vào khoa hồi sức. Hai người cứ thế bị tách rời gần ba tháng, chữa trị ở hai nơi khác nhau. Hoàn toàn chẳng gặp mặt lấy một lần.
Vân Di nhiều lúc cũng muốn đến thăm Khương Mục nhưng đều bị Vân Quân và ông không cho đi. Giữ cô như giữ của, canh gác, giám sát cực kì nghiêm ngặt. Ngoài việc nằm trong phòng bệnh ra thì cũng chẳng được bước nửa chân ra ngoài. Thành ra, Vân Di đang được hưởng chế độ ăn không ngồi rồi, sớm ngày chỉ ngồi một chỗ, chẳng có việc gì để làm hết.
Vân Di chỉ có thể nghe ngóng được chút tin tức của mấy người đồng nghiệp đi thăm cô. Thấy bảo rằng, nhờ lập công lớn trong đợt phá và thu thập được vũ khí sinh học vừa rồi mà Khương Mục được thăng cấp thành đại tá. Chỉ cần anh khỏe lại là sẽ lập tức nhận bằng cấp từ chính phủ. Nghe xa xa, hầu hết những người tham gia trong chiến dịch vừa rồi đều có phần thưởng của hợp quốc...
" Kí chủ, cô không thể ăn uống đàng hoàng được à ?" Tiểu Hắc ngao ngán thở dài, ngước nhìn con người đang nằm vô cùng thoải mái, ung dung bỏ từng quả nhỏ tím vào miệng. Bắt chân chữ ngũ, vắt vẻo hưởng thụ.
" Xì! Trẫm vẫn rất đang hợp thuần phong mỹ tục đấy nhé! Cục cưng thật không ngoan, mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731718/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.