Trong không khí im lặng của đêm xuống, văng vẳng xa xa là tiếng của mấy loài động vật sống về đêm. Tuy nhiên vẫn không thể nào át được tiếng động ám muội ở trong hang kia.
Tiếng củi khô đang nổ tí tách trong ngọn lửa bập bùng. Bóng dáng hai được in rõ trên vách đá của hang.
" Vân Di... Cô... cô mau cách xa tôi... một chút. Vân Di! Tôi đang cảnh.. cáo cô đấy " hô hấp Khương Mục trở nên rối loạn, anh khó nhọc lùi về sau, di chuyển vô cùng khó khăn, mặc cho chân và tay đang bị gãy đau nhức lên.
Đôi mắt anh trừng lớn nhìn người đang từng bước tiến dần về phía mình. Khương Mục gằn giọng quá, gương mặt đỏ tía tai, tay còn lại giữ khư khư cổ áo của mình.
" Vân Di, cô... có phải nữ nhân không thế? Sao lại không biết xấu hổ như vậy ".
Vân Di cười tà mị, cô khẽ liếm môi một cái, đôi lông mày nhếch lên, con ngươi nheo lại. Lời nói phát ra đều mười mươi mang phần quyến rũ.
" Chỉ huy, sao anh trong lại sợ như thế? Tôi cũng có định ăn thịt anh đâu. Việc này dù là nam nhân hay nữ nhân cũng đâu có liên quan đến nhau ?".
Cảm nhận được cái lạnh của lưng khi vừa chạm vào vách đá. Biết không còn đường lui, Khương Mục lạnh lùng nói, răng nghiến chặt.
" Vân Di, tôi cảnh cáo cô lần nữa. Nếu... nếu dám dở trò gì, tôi nhất định không tha cho cô " tuy nhiên hai gò má anh lại đỏ lên trông thấy, giống như kẻ say rượu đang vô phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731716/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.