" Sắp đến nơi rồi, mau dậy đi " Khương Mục lay lay người Vân Di đang ngủ gật gà bên cạnh, anh gọi đến khi cô hoàn toàn thanh tỉnh đôi chút.
Vân Di dụi dụi mắt, mơ màng quay sang nhìn Khương Mục, giọng có chút ngái ngủ " Đã đến nơi rồi sao, chỉ huy ?".
Đi xe tàu điện đi lâu quá, làm cô ngủ quên lúc nào không hay. Không nghĩ là là nhà của Khương Mục lại xa như thế.
Cô và nam chính chuẩn bị đi từ sáng sớm, giờ cũng gần tối rồi mới đến nơi. Thân thế cô không hoạt động trong một thời gian dài như thế, thật sự là vô cùng mỏi.
Vân Di vươn vai, xoay qua xoa cái cổ cho đỡ mỏi, cô xoa xoa khớp vai đang tê cứng của mình, mặt có hơi uể oải một chút. Xem chừng mới ngủ dậy nên chưa được tỉnh táo lắm.
" Gần đến rồi, chuẩn bị hành lý là vừa " Khương Mục thu dọn hộ mấy đồ lặt vặt cho Vân Di, tiếp đến mới thu dọn đồ của chính mình.
Anh ngoảnh cổ lại thấy Vân Di đang sờ sờ khớp vai mình, mặt cô hơi nhăn nhó, đoán chắc vì ngồi lâu nên bị ngồi sai tư thế. Suy cho cùng Khương Mục vẫn lên tiếng hỏi.
" Mỏi lắm à ?" nói đoạn, Khương Mục với lấy cái vali kéo Vân Di đang cầm trên tay về phía mình " Đưa đây, tôi cầm giúp cô ".
" Ấy chết! Chỉ huy để tôi. Ai lại để anh xách đồ của tôi vậy " Vân Di hốt hoảng khi thấy Khương Mục cầm vali giúp cô, vội vàng định dành chiếc vali của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731699/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.