" Bảo bối, thật sự Tết Nguyên Đán em không về được à ?" Vân Quân buồn rầu, nhìn Vân Di sắp bước vào khu quân sự mà không nỡ.
Mấy ngày ở nhà của Vân Di trôi qua nhanh quá, làm Vân Quân thấy nuối tiếc. Chưa kể lần này là tết đầu tiên anh phải xa cô em gái yêu quý như thế. Nghĩ đến thôi mà lòng anh đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
Vân Di lấy tay bóp trán, thở dài. Ở nhà mấy ngày vừa qua, cô đã bị ông và anh lên tiếng phản đối khi biết tin cô sẽ ở lại đợt nghỉ tết. Khuyên can, làm công tác tư tưởng mãi, hai người cũng mới chịu nghe lời. Hình như cô cũng nhận thấy vẻ mặt buồn của Vân Phùng thì phải, có lẽ người cha vô cảm như trong nguyên tác cũng không phải là đúng hoàn toàn...
Giờ đến lúc cô sắp vào thì lại Vân Quân lại mè nheo nữa là sao? Tha cho lão nương, mấy ngày qua thực quá nhức đầu rồi.
" Anh mà nói thêm nữa. Em từ anh " Vân Di hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng đe dọa.
" Được rồi, không làm phiền em nữa. Mau vào đi bảo bối " Vân Quân không tình nguyện, rốt cuộc cũng buông tha cho Vân Di, chấm chấm nước mắt lái xe rời đi.
Hức! Bảo bối lại không thương anh nữa rồi..
Vân Di "..." tên này còn chăm lo cho cô hơn cả một người mẹ chăm con. Ủy mị với em gái như thể con gái ruột sắp đi lấy chồng vậy.
Haiz! Làm sao mà trên thương trường Vân Quân lại nghiêm nghị, khiến nhiều người khiếp sợ thế?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731696/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.