" Anh đến lâu chưa ?" Vân Di mở cửa xe bước vào, nhận được cái há miệng nhét vừa được quả trứng gà của Vân Quân cùng với đấy đôi mắt bộc lộ rõ sự ngạc nhiên không nói thành lời. Vân Di cau mày, không nhịn nổi mà phì cười " Sao thế? Sao anh lại nhìn em như kiểu em là người hành tinh nào rơi xuống vậy ?".
" Này! Có thật là em không đấy ?" Vân Quân nghi hoặc hỏi, tầm nhìn vẫn không thể tài nào tin đây là đứa em gái của mình được.
Mái tóc đỏ rực? Bộ quần áo ăn chơi đâu rồi? Sao lại thành bộ quần áo quân sự thế này. Cách trang điểm không giống ai tự dưng biến mất chẳng thấy nữa. Đến hơi thở cũng toát ra sự tao nhã, bình ổn, không có chút nào gọi nổi loạn.
Chưa kể Vân Quân còn cảm thấy... Vân Di hình như dáng người rắn rỏi lên hẳn.
Này! Đây có thật sự là em gái anh không đấy? Thay đổi đến chóng mặt. Anh không ngờ luôn.
" Chứ anh nghĩ ai " Vân Di vẫn giữ nguyên nụ cười. Cô thắt dây đai đàng hoàng, quay sang vươn tay đến đẩy cằm Vân Quân lên cho anh hết biểu cảm ngốc nghếch vừa rồi, lườm lườm nói.
" Mau lái xe đi. Em đói lắm rồi. Nhanh lên, nếu không em sẽ cắn chết anh " cô lớn giọng đe dọa.
Vân Quân bĩu môi, bắt đầu khởi động xe lái đi, anh lầm bầm mấy câu " Hừm! Tưởng ngoại hình thay đổi mà tính vẫn khó ưa như thế ".
Vân Di " ha ha " hai tiếng, cô xoa xoa mí mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731691/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.