🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
" Thế anh bị bắt khai ra hết rồi à ?" Vân Di dừng việc chạy bộ lại, cô lau mồ hôi để lăn dài trên má, điều hòa lại nhịp thở của mình.
Mặc dù là mùa đông khá lạnh nhưng chỉ cần hoạt động thể dục một chút là Vân Di đã nóng cả người rồi. Vân Di ra hiệu bằng tay cho Hiểu Tâm cứ tiếp tục chạy trước. Thấy Hiểu Tâm hiểu ý mình tiếp tục chạy bộ, lúc bấy giờ cô mới yên tâm tiến đến chiếc ghế dài ở sân ngồi xuống. Bỏ cái tai nghe ra khỏi tai, cô lôi hẳn điện thoại để thoại ra để nói chuyện, Vân Di nói.
" Mất công em tin tưởng anh như vậy ".
" Bảo bối! Đừng giận anh mà. Anh thật sự đã cố hết sức rồi. Ai mượn ông quá nhạy bén, làm anh muốn khua chân múa tay cũng khó " Vân Quân đầu điện thoại bên kia nghe thấy giọng thập phần đè nén tức giận của cô em gái, ủy khuất vô cùng. Anh buồn rầu đáp.
" Chưa kể, khi em đi tham gia nhập ngũ đến giờ còn không điện cho anh lấy một cuộc. Làm anh trai này khổ tâm lắm không, thứ bảo bối vô tâm kia ".
Vân Di nhăn mày, kéo xa điện thoại ra khỏi tai một chút để tránh tiếng than oán vang lên như lệnh vỡ kia.
Hờ! Là tưởng ai cũng rảnh rỗi như anh ấy.
" Được, được rồi, anh đừng nói nữa, là lỗi của em. Mấy tháng qua em rất bận, đúng là không thể hỏi thăm anh " Vân Di thở dài, dựa lưng vào thành ghế đá. Cái cảm giác mát lạnh truyền qua lưng cô giảm bớt cơ thể đang nóng, làm Vân Di khoan khoái không ít.
" Anh đã nói rồi mà, nghe anh thì giờ em đã đã khổ không ?" Vân Quân xì một tiếng, bật tiếng cười khanh khách.
Vân Di "...".
Cô chắc có thể tưởng tượng được phần nào vẻ mặt đắc ý vừa rồi thông qua lời nói của Vân Quân.
Hừ! Đúng là đồ trẻ con.
" Nếu không có gì nữa thì em tắt máy đây " Vân Di lạnh nhạt trả lời, nếu nói chuyện thêm một lúc nữa với anh trai chủ thể chắc cô chỉ hận xuyên qua điện thoại bóp cổ chết kẻ không biết điều kia. Lão nương thật nể phục chủ thể bao năm nay có thể kìm được đánh chết anh trai thích trêu chửi này.
Thấy Vân Di toan tắt máy thì Vân Quân vội vàng gọi giật lại.
" Ấy, từ từ đã, làm gì mà vội thế. Thật ra lần này còn có vấn đề nghiêm trọng hơn " Vân Quân gấp gáp nói...
" Cộc cộc ".
" Vào đi " Khương Mục tập trung sửa soạn lại mấy tờ giấy dữ kiện quan trọng mà cấp trên gửi xuống, tiếng gõ cửa dường như lôi anh khỏi công việc đang nhập tâm từ nãy đến giờ.
Vân Di đẩy cửa bước vào, giơ tay lên trán chào khẩu lệnh " Chào chỉ huy ".
Khương Mục liếc nhìn cô, đôi tay vẫn thoăn thoắt làm việc. Anh " ừ " nhạt một tiếng, rồi cúi đầu tiếp tục công việc, giọng vẫn đều đều nói " Có chuyện gì không ?".
Vân Di thấy hành động chăm chỉ làm việc của Khương Mục phía trước, không khỏi suýt xoa, cảm thán. Mặc dù cô đã không ít lần ngắm nam chính khi mặc cảnh phục nhưng cũng thể phủ nhận rằng... Khương Mục thực sự rất soái. Thật bổ mắt, thật bổ mắt quá đi.
Tiểu Hắc "..." kí chủ lại lên cơn rồi kìa.
Vân Di hít một hơi, đưa tay vỗ vỗ má, không thể vì một phút nhất thời mà quên đi chính sự.
Cô ho nhẹ, nghiêm chỉnh nói " Chỉ huy, cho tôi xin nghỉ phép ngắn hạn mấy ngày ".
" Lý do ?" Khương Mục đều đều tay viết lách, chậm rãi lên tiếng.
" Nhà tôi hiện giờ đang có việc gấp. Thật sự là rất cần nghỉ, tôi chỉ xin nghỉ năm ngày thôi. Hết năm ngày tôi nhất định sẽ quay trở lại đơn vị " cô chớp chớp mắt, lời nói có phần ngập ngừng như không muốn tiết lộ rõ việc cho Khương Mục nghe, vẻ mặt Vân Di trông vô cùng thật thà, nụ cười có phần vô hại.
Khương Mục dừng bút, đảo mắt về phía Vân Di, anh lạnh lùng truy hỏi " Sao tôi không thấy ngài thiếu tướng nói gì ?".
" Thật ra chuyện này bố tôi cũng không muốn làm phiền chỉ huy làm gì, nên tôi mới trực tiếp đến xin " đầu Vân Di hơi cúi xuống, chân vô thức di di nhẹ, bàn tay đằng sau lưng đan chặt vào nhau.
Khương Mục thu gọn hành động lẫn biểu cảm cô vào trong. Anh giật mình, chỉ trong một giây lát thoáng qua đột nhiên động tác vừa rồi của Vân Di làm Khương Mục cảm thấy vô cùng quen thuộc. Một hình ảnh nào đó lóe lên trong đầu anh, nó cực kì gần gũi.
Khương Mục vội đưa tay bóp trán, đầu anh hơi choáng. Hành động của Vân Di vừa rồi quen thuộc đến đáng sợ, mặc dù nó chỉ lướt qua đầu anh có mấy giây.
" Chỉ huy, anh bị sao thế ?" Vân Di thấy mãi hồi lâu Khương Mục chưa hồi đáp lại mình, thắc mắc nhìn lên, bắt gặp gương mặt tái mét của anh. Vân Di có chút hốt hoảng, nhanh chóng lao đến " Anh đợi chút, tôi đi liền gọi quân y đến ".
" Không cần, đừng làm mọi chuyện rối lên. Tôi không sao, chỉ là choáng váng một chút, không đáng kể " Khương Mục phẩy tay, anh hít một hơi, chỉnh lại hơi thở của mình. Khương Mục ngẩng đầu nhìn Vân Di " Được, tôi cho cô nghỉ phép. Sau năm ngày nhớ quay lại ".
" Vâng! Chỉ huy nghỉ ngơi, tôi sẽ xuống chỗ khu quân y lấy cho anh ít thuốc " Vân Di lo lắng liếc khuôn mặt nhợt nhạt của Khương Mục. Cô suy nghĩ, mới có vài phút tại sao lại gương mặt lại xuống sắc trầm trọng vậy.
" Cô cứ đi đi, không cần lo " anh lắc đầu, ngăn lại hành động chuẩn bị đi của cô " Không phải cô đang gấp sao? Đi đi, đừng ở đây làm phiền tôi làm việc " Khương Mục nghiêm giọng, không khách khí trực tiếp đuổi người, xong chẳng cần quan tâm Vân Di còn đấy không, anh tiếp tục làm công việc đang dở dang.
Vân Di "...凸(⊙▂⊙メ)..."
Cô lẳng lặng bật ngón tay giữa.
Fuck! Uổng công lão nương lo lắng cho nhà ngươi.
Hừ! Không cần đuổi bà đây tự đi được...
Nghĩ là làm, Vân Di chào Khương Mục một tiếng rồi hất mặt, bực bội rời đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc bấy giờ cơ thể đang căng cứng của Khương Mục mới nới lỏng ra. Anh đặt bút xuống không viết nữa, Khương Mục ngả cả người ra đằng sau.
Ánh mắt anh trở nên vô định, trong lòng có một câu hỏi. Tại sao trong giây lát vừa rồi, anh lại thấy Vân Di quen thuộc như đã rất lâu vậy. Rốt cuộc là sao?...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.