" Thế anh bị bắt khai ra hết rồi à ?" Vân Di dừng việc chạy bộ lại, cô lau mồ hôi để lăn dài trên má, điều hòa lại nhịp thở của mình.
Mặc dù là mùa đông khá lạnh nhưng chỉ cần hoạt động thể dục một chút là Vân Di đã nóng cả người rồi. Vân Di ra hiệu bằng tay cho Hiểu Tâm cứ tiếp tục chạy trước. Thấy Hiểu Tâm hiểu ý mình tiếp tục chạy bộ, lúc bấy giờ cô mới yên tâm tiến đến chiếc ghế dài ở sân ngồi xuống. Bỏ cái tai nghe ra khỏi tai, cô lôi hẳn điện thoại để thoại ra để nói chuyện, Vân Di nói.
" Mất công em tin tưởng anh như vậy ".
" Bảo bối! Đừng giận anh mà. Anh thật sự đã cố hết sức rồi. Ai mượn ông quá nhạy bén, làm anh muốn khua chân múa tay cũng khó " Vân Quân đầu điện thoại bên kia nghe thấy giọng thập phần đè nén tức giận của cô em gái, ủy khuất vô cùng. Anh buồn rầu đáp.
" Chưa kể, khi em đi tham gia nhập ngũ đến giờ còn không điện cho anh lấy một cuộc. Làm anh trai này khổ tâm lắm không, thứ bảo bối vô tâm kia ".
Vân Di nhăn mày, kéo xa điện thoại ra khỏi tai một chút để tránh tiếng than oán vang lên như lệnh vỡ kia.
Hờ! Là tưởng ai cũng rảnh rỗi như anh ấy.
" Được, được rồi, anh đừng nói nữa, là lỗi của em. Mấy tháng qua em rất bận, đúng là không thể hỏi thăm anh " Vân Di thở dài, dựa lưng vào thành ghế đá. Cái cảm giác mát lạnh truyền qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731690/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.