Vân Di lắc đầu ngán ngẩm, chán nản nhìn bầu trời dày đặc mây đen xám xịt báo hiệu mưa sắp tới kia. Cô thở dài một hơi, lắc đầu nguây nguẩy mấy cái, xách hành lí để chuẩn bị lên xe.
Được ngày đi về mà lại mưa to thế này, thật chẳng may mắn chút nào...
Sau bao ngày ở nơi đất khách quê người để thực hiện tập huấn thì Vân Di rốt cuộc cũng được về nước. Tuy là cuộc huấn luyện này chỉ diễn ra trong vòng một tháng nhưng cô lại thu được đôi chút lợi nhuận từ nó. Kể ra lần này đi cũng không quá tệ, có phần suôn sẻ đằng khác.
Khương Mục mặc dù đối xử với Vân Di như bao người lính khác nhưng thái độ của anh ta đối với cô hiện tại đã không còn quá gắt gao hay khinh thường cô như trước. Ánh mắt Khương Mục dành cho Vân Di, theo cảm nhận của cô cũng tốt lên mấy phần. Và đương nhiên rồi... độ hảo cảm cũng tăng lên một chút, mặc dù không đáng kể là bao.
Vân Di đoán, chắc là do cô rất ngoan ngoãn không phá rối như ở quân khu, chăm chỉ học tập, nhận được khá nhiều thành tích, lời tán dương trong đợt huấn luyện vừa rồi. Có lẽ vậy nên trên cương vị của một người chỉ huy, thấy mình đào tạo lính được khen ngợi như thế chắc cũng tự hào đôi chút. Thế mới có chuyện nam chính khô khan này mới bố thí cho cô chút độ hảo cảm cỏn con, chứ đâu tự dưng tốt như vậy...
" Vân Di, mong cô về cẩn thận. Có dịp tôi nhất định sẽ qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731689/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.