Tần Mặc nhìn không rời con dao đang được nhuộm màu của máu đang chảy từng giọt tí tách rơi xuống nền nhà, gã như bị thu hút chính vào màu đỏ rực của nó. Tần Mặc cười tà mị, đưa dao lên liếm một chút, liếc mắt sang Vân Di, cười khoái chí " Vân Di máu chị ngọt lắm. Vậy chắc nội tạng bên trong của chị sẽ tuyệt vời lắm nhỉ?".
Vân Di đau đến mức thiếu chút nữa muốn đánh người. Cô điều hòa lại khí thở, tránh việc thở mạnh sẽ chạm đến vết thương sâu, máu cứ tiếp tục chảy không có dấu hiệu dừng. Không sao! Không sao! Vết thương thế này mới làm đầu óc cô thanh tỉnh lên được. Các cơ trên người cô bắt đầu có dấu hiệu hồi phục, chỉ một chút nữa thôi, Vân Di sẽ cố gắng thoát ra khỏi tình trạng như bây giờ.
" Vân Di chị đừng lo, tôi sẽ không để chị chịu khổ lâu hơn nữa. Tôi sẽ sớm giải thoát cho chị " Tần Mặc cười lên ôn nhu, mặt sáng bừng lên, lấp lánh sự chân thành.
Vân Di "..." lão nương không nhận có được không?
" Kí chủ! Tôi đã kích hoạt virus trên cơ thể kí chủ rồi! Cô mau tìm cách thoát ra khỏi nơi này đi. Tần Mặc hiện tại đang hắc hóa hoàn toàn, cũng không chắc là anh ta sẽ làm gì với sinh mạng kí chủ. Cô hay là mau chóng rời ra khỏi đây. Sau đó chúng ta sẽ tìm cách công lược sau " Tiểu Hắc vội hiện lên với hình dạng con mèo nhỏ, bay vòng trước đầu Vân Di, một mực khuyên can cô.
" Bé cưng! Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731654/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.