Tần Mặc bỗng sững lại, gã bất ngờ lấy tay che mặt, nở một tràng cười lớn " Chị... hóa cũng vậy à? Tôi cứ tưởng chị sẽ khác họ... nhưng tôi nhầm rồi! Vân Di, tôi không cần chị ném cho tôi ánh mắt thương hại như thế! Tôi không cần!" Tần Mặc gầm lên, ném đồ đặc xung quanh đấy vào người Vân Di, những tơ máu màu đỏ hằn lên tròng mắt gã.
" Vân Di, tại sao chị lại xuất hiện? Tại sao lại kéo tôi ra khỏi vỏ bọc bảo vệ của tôi?" Tần Mặc gằn từng từ một, gã nói tiếp.
" Sự tác động của chị đã làm " cậu ấy " trở nên mền yếu, làm thôi thúc tôi bị đẩy ra ngoài đến chính cậu ấy cũng không biết. Vân Di, không biết chị sẽ thấy thế nào nếu chị biết được con người thật của tôi nhỉ? Hay chị tự nhìn đi... " Tần Mặc dứt lợi, kéo ống tay áo blu vén lên cho cô xem.
Vân Di thấy cảnh tượng trước mặt, cô chỉ biết tròn mắt, kinh hách không thôi. Trên hai cánh tay Tần Mặc chằng chịt những vết sẹo, vết thương, có vết nông nông nhưng có vết sâu hoẳm hoặc mờ nhạt không rõ. Tuy nhiên chung một tình trạng đó là chồng chất lên nhìn sơ qua cũng biết là vết thương tự gây ra và chúng có từ rất lâu rôi.
" Sợ không? Ghê tởm tôi không? Ghét không? Là tôi tự gây ra đấy, nó chính là cột mốc ghi nhớ thời gian hạnh phúc của tôi " Tần Mặc yêu chiều vuốt ve cánh tay mình. Mãi lúc mới thả ống tay áo xuống, ngẩng mặt lên mới mỉn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731653/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.